
g về ra mắt mẹ trong khoảng thời gian em ở lại nhà . Dù thương em, sợ mất em hơn cả bản thân anh... nhưng anh vẫn mừng khi nghe em tìm được hạnh phúc bên Trung . Em cùng Trung về thăm mẹ, anh về tạm ở bên nhà... Bao giờ em về Nha Trang, anh sẽ ở cạnh săn sóc an ủi mẹ lúc buồn bã, cô đơn ở tuổi xế chiều.
Mộng Nghi, đã hết nghi ngờ anh chưa... Anh đủ can đảm thực hiện những gì mình tuyên hứa... Anh chờ mong em về với mẹ từng phút từng giây này . Anh có được hôn em trên trang giấy này không, Mộng Nghi ?
Anh
Vũ Nam
Mộng Nghi khóc thật nhiều sau khi đọc dòng thư ấy... Vũ Nam em sẽ về với mẹ và anh . Em vẫn yêu anh, dù môi em không còn thuộc về anh như ngày nào... cũng như anh thuộc về Dung Nghi nhưng vẫn nhớ về em vậy.
Trời ơi! Yêu nhau mà phải chia cắt người 1 nơi kẻ 1 nẻo, phải chọn cho mình 1 người chồng, người vợ không cần biết mình có yêu họ trong ngày mai hay không.
Tấn Trung buồn nhiều khi nghe tin mẹ Mộng Nghi đau, dù muốn hay không nàng cũng phải về thành phố . Sự gặp gỡ của 2 kẻ đã 1 thời yêu thương sâu lắng, và đứa con kết quả của mối tình nồng nàn ấy sẽ giúp cho phím xưa đàn cũ gắn bó . Chàng là kẻ đứng bên đường nhìn bước chung đôi của họ mà đau cho thân phận kẻ đến sau.
Mộng Nghi xếp cho con từng chiếc áo, nàng gói ghém đồ đạc vào valy chuẩn bị cho 1 chuyến đi xa... Trung ngồi bên nàng im lặng với điếu thuốc trên tay . nàng buồn nhưng biết sao hơn...
Ngày mai, nàng mang con về, mọi người sẽ ngỡ ngàng biết mấy . Ánh mắt tội nghiệp, thương hại hay yêu thương sẽ dành cho nàng ? Nhưng có thế nào, nàng cũng chấp nhận, vì nàng không làm sao bỏ mẹ bơ vơ, buồn tủi trong không khí bệnh viện được.
Nàng phải về, dù Bảo Nghi ra đi là ngôi nhà này vắng tiếng vui đùa . Nỗi vui mừng của má má chìm lắng, nụ cười trên môi Trung theo chân nàng bay đi . Chàng sẽ buồn biết bao khi chàng cho nàng cả trái tim nồng nhiệt để nhận lại lời giã từ không ước hẹn.
Lòng nàng chua xót làm sao khi má má vẫy tay chào mẹ con nàng nơi sân ga, điểm cuối cùng để chia tay... Nàng không thể đem lại cho má má nụ cười khi mẹ nàng đan cô đơn và khắc khoải mong nàng từng phút.
Trung tựa mình vào tường để gặm nhấm nỗi buồn, Mộng Nghi hỏi nhỏ:
- Anh đi về mẹ con em chứ ?
Trung nhìn nàng buồn bã... điếu thuốc trên môi liên tục như che giấu nỗi đau về nàng.
Mộng Nghi nắm tay anh lắc mạnh:
- Anh... sao anh im lặng hoài vậy ?
Trung khẽ đáp giọng buồn buồn:
- Anh không can đảm đưa em về nơi ấy, để trở về đây 1 mình buồn và cô đơn lắm . Nếu đêm nay trời mưa... có lẽ ông ấy khóc thương cho mối tình của anh, Mộng Nghi.
- Sao anh lại nghĩ quẩn như vậy . Về thăm mẹ rồi lại ra đây với anh luôn mà.
Trung nhìn sâu vào đôi mắt nàng:
- Anh có linh cảm chúng mình không bao giờ gặp lại... Mộng Nghi! Em về thành phố, xem như tình yêu của chúng mình... à không, tình yêu của anh cho em đúng hơn... đã đến hồi kết thúc.
Mộng Nghi dò dẫm:
- Sao lại kết thúc... và nếu kết thúc thì vui hay buồn theo sự suy đoán của anh ?
- Nếu đoạn kết thúc bằng vòng hoa cưới từ anh trao cho em... thì điếu thuốc trên tay anh bị quăng ra biển tự lúc nào . Mộng Nghi! Em thông minh... anh nghĩ rằng em thừa khả năng để biết thân phận tình yêu của anh ngày mai trong em ra sao rồi.
Mộng Nghi đáp giọng cứng rắn:
- Em tin ngày mai em sẽ trở lại bên anh, và cuộc đời em ấm êm trong căn nhà này.
Trung cười buồn:
- Căn phòng này... chỉ là nơi tạm trú của những con chim mang đầy chứng tích đau thương . Cho dù lầu cao gác tía cũng không thể là nơi chim ẩn náu miên viễn... Chỉ có trời cao, mây bao la với không gian cao rộng, mới đủ cho chim tung cánh lượn mình bởi chim mãi mãi yêu khoảng trời Nam tươi mát ấy, phải không Mộng Nghi ?
Mộng Nghi buồn bã đáp:
- Chim bay lượn bởi yêu khoảng thênh thang nắng gió . Nay chim rã rời vì lòng người thay đổi hiểm sâu ? Giờ chim muốn nằm yên trong chiếc tổ nhỏ nhưng ấm êm.
Trung ôm nàng vào lòng:
- Mai này em về nơi ấy, nếu có hạnh phúc... anh mừng cho em... vì em được gần người mình yêu dấu . Nếu người ấy và em không tái hợp được, em hãy về bên anh nghe Mộng Nghi... Anh lúc nào cũng chờ em.
Nàng khóc nghẹn ngào trong lòng anh thật lâu, nước mắt thương cho lời chịu đựng dễ thương ấy . Lệ buồn cho tình yêu muộn màng đến trong đời nàng.
- Đừng nói với em những lời ấy . Tấn Trung! Anh làm em đau khổ quá.
Trung vuốt má nàng bảo:
- Đừng quên anh nghe Mộng Nghi . Anh chưa bao giờ yêu ai như yêu em . Nếu em cho người ấy nửa cuộc đời còn lại, hãy nghĩ về anh như 1 người bạn.
Mộng Nghi nuốt từng giọng nói ấy vào lòng, nàng im lặng như chia sẻ nỗi đau rồi cương quyết bảo:
- Tấn Trung! Em ở lại bên anh . Em không về thành phố nếu anh không cùng về.
Trung ngạc nhiên . Chàng ngẫm nghĩ rồi bảo: