
g nhau thảo luận. Hạ Hạ, cậu thấy thế có được không?”.
Đến cái lúc này rồi còn có thể không được ư?
Sát cửa sổ trong cửa hàng kem có tên Mãng Quả Đa Đa (Tên gọi này cũng chỉ một loại sữa chua uống có thêm xoài – ND), ngồi vây xung quanh một
chiếc bàn là bốn cô gái trẻ trung xinh đẹp đang chụm đầu lại với nhau.
Sau khi nghe ngóng tỉ mỉ, một lát sau, bốn cái đầu tách ra, mỗi người
mang mỗi vẻ mặt khác nhau.
“Cool! Một kẻ giết người rất có cá tính! Nếu đó thực sự là Âu Dương
Dị thì mình còn muốn được chụp ảnh cùng cậu ta nữa cơ!” Đoạn Khanh Nhi
thốt lên với khuôn mặt và ánh mắt lộ đầy vẻ ngưỡng mộ.
Lạc Phán Phán tát nhẹ lên má Đoạn Khanh Nhi, “Đoạn cô nương, cái tên
sát nhân đó, không phải là các anh chàng sát thủ đẹp trai, lạnh lùng
trong mấy cuốn tiểu thuyết tình cảm lãng mạn đâu, OK?”.
Trương Nhã Tuyên lí trí đưa ra suy nghĩ và ý kiến của cô, “Mình nghĩ,
nếu Âu Dương Dị chính là tên sát nhân ấy thì Hạ Hạ, tốt nhất là cậu bỏ
ngay kế hoạch lần này đi rồi sau đó gặp gỡ, tiếp xúc với cậu ta ít thôi, sự an toàn của bản thân rất quan trọng.”
Thu Hạ Hạ mặt mày đau khổ: “Nhưng mình đã đưa “chiến thư” cho cậu ta
rồi, hẹn cậu ta 8 giờ tối nay ở bên đài phun nước trong công viên Thủy
Tinh chờ mình.”
“Thế cậu vẫn muốn đi phải không?” Đoạn Khanh Nhi nghiêng đầu nhìn Thu Hạ Hạ vẻ quan tâm.
“Mình cũng không biết nữa!” Thu Hạ Hạ không ngừng tỏ ra khổ sở.
“Mình nghĩ tốt nhất là đi gặp. Các cậu thử nghĩ xem, bây giờ cũng
không chắc Âu Dương Dị có phải là tên sát nhân đó không? Hoặc nếu Âu
Dương Dị đúng là tên sát nhân thì chẳng phải những học sinh nữ trường
mình đang gặp nguy hiểm sao? Mình nghĩ nếu có thể, tốt nhất là nên điều
tra rõ ràng xem Âu Dương Dị có phải chính là tên sát nhân đó hay không.
Mình thấy chúng ta không nên bàn lùi nữa, nhóm mình thành lập ra không
phải để bảo vệ chính nghĩa hay sao?” Lạc Phán Phán đưa ra ý kiến của
mình.
Ba người còn lại im lặng một lát, sau đó Trương Nhã Tuyên cất lời: “Mình đồng ý với Phán Phán.”
Đoạn Khanh Nhi cũng gật đầu: “Mình cũng đồng ý.”
Tiếp dó ánh mắt mọi người dừng lại ở Thu Hạ Hạ, mấy cô cùng đồng thanh hỏi: “Hạ Hạ, ý cậu thế nào?”.
Thu Hạ Hạ nhìn mọi người đang nhìn mình, nghĩ một chút rồi cũng gật
đầu: “Mình cũng đồng ý. Thế bây giờ chúng ta chuẩn bị một chút cho cuộc
hẹn, còn không đầy một tiếng nữa là 8 giờ rồi.”
“OK!” Lạc Phán Phán gật đầu rồi thận trọng nói: “Mấy người chúng ta
cũng đi chuẩn bị chút đồ phòng vệ, lát nữa bọn mình sẽ đứng cách cậu
không xa để bảo vệ cho cậu.”
“Được! Vậy mỗi người chúng ta cũng nên tự chuẩn bị một chút!” Bốn cô cùng đứng dậy rất ăn ý.
Gió buổi tối hiu hiu, trời đầy sao lấp lánh, tiếng côn trùng kêu rả
rích từ trong đám cỏ. Ánh trăng sáng, trong như thủy ngân mềm mại tựa
tấm lụa sa-tin tràn ngập khắp công viên, chiếu sáng đài phun nước ở
trung tâm công viên. Dòng nước phun ra từ đài phun như những giọt pha lê lấp lánh, nhảy múa trong không trung rồi rơi xuống như những nàng tiên
xinh đẹp giáng trần, phát ra những thanh âm tí ta tí tách ở đáy hồ.
Ở trước đài phun nước, một cô gái xinh xắn đứng cạnh chàng trai khôi
ngô tuấn tú, một dòng sông trăng ngập tràn soi sáng hai người, soi tỏ
gương mặt thánh thiện của họ.
“Âu Dương Dị, cậu nhất định không thể hẹn hò với mình sao? Mình bảo
đảm sẽ không giống như đám con gái hay quấn lấy, gây phiền nhiễu cho cậu đâu. Chỉ cần Chung Ngọc Thanh nói một câu xin lỗi, mình sẽ chia tay cậu ngay tức khắc! Mình bảo đảm khi cậu hẹn hò với mình, cậu sẽ không phải
chịu bất cứ tổn thất nào!” Cô gái cất tiếng nói, âm thanh nhẹ như gió
thoảng trong đêm tối.
“Nhưng hẹn hò cùng cậu thì mình cũng chẳng có lợi gì, có đúng vậy
không?” Âu Dương Dị cười dịu dàng, cậu cười, mắt cậu cũng cười. Nhưng
Thu Hạ Hạ bị ám ảnh bởi bài báo nên nụ cười dịu dàng đó biến thành nụ
cười toan tính, quỷ quyệt. Cô không thể không nghĩ tới chiếc huy hiệu
bằng đồng đó, cái huy hiệu đó sau này sẽ tự động ở trên thi thể cô gái
bị đánh đập rồi bị giết chết. Cô kìm nén một cơn rùng mình, sau đó nhìn
Âu Dương Dị với ánh mắt phòng vệ, một tay nắm cổ áo, một tay nắm chặt
bình xịt phòng kẻ xấu ở trong túi, giọng run rẩy hỏi: “Cậu… cậu cần cái
gì… cái gì có lợi?”.
Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của cô, Âu Dương Dị cười rất vui vẻ: “Cậu yên tâm! Mình không có hứng thú với Thái Bình Công Chúa.”
“Âu Dương Dị, có phải là cậu tìm…” Tâm trạng thất thường của Thu Hạ
Hạ khiến cô xúc động thốt ra nửa chừng rồi im bặt bởi vì hai chữ “sát
nhân” lại vừa thoáng qua trong tâm trí cô.
“Gì cơ?” Nụ cười trong mắt Âu Dương Dị tắt dần, tối nay cô ấy có vẻ rất kỳ lạ.
“Ơ … không … không có gì …” Thu Hạ Hạ vội vàng lắc đầu, xua tay cười
giả ngốc sau đó đổi chủ đề: “Này… Âu Dương Dị, cậu có thể nói lý do cậu
không muốn hẹn hò với mình không?”. Mắt cô thì nhìn Âu Dương Dị nhưng
trong đầu lại nghĩ đến tên sát nhân mà báo chí đã đưa tin. Càng cố ép
bản thân không nghĩ nữa thì những