
câu chữ trong bài báo ấy lại càng hiện ra trong đầu cô. Đặc biệt là chiếc huy hiệu bằng đồng lúc ẩn lúc hiện
trong tâm trí như thể nó sợ cô quên mất nó không bằng.
“Không thể!” Cậu trả lời rất thẳng thừng.
“Ờ… Thế thôi vậy…” Tiếp theo phải nói gì đây? Ánh mắt cầu cứu “chi
viện” của Thu Hạ Hạ nhìn về phía vườn hoa cách đài phun nước không xa.
Âu Dương Dị cũng nhìn theo hướng cô vừa nhìn, thấy kỳ lạ liền hỏi: “Cậu đang nhìn cái gì thế?”.
Thu Hạ Hạ sợ quá liền thu ánh nhìn lại, hoảng hốt lắc đầu: “Không có! Không có! Mình không nhìn gì hết!”.
Không có mới lạ! Âu Dương Dị nhìn biểu hiện khả nghi của cô sau đó
lại nhìn về phía vườn hoa, rồi lại quay lại nhìn Thu Hạ Hạ, chau mày
quan tâm hỏi: “Hạ Hạ, có phải có chuyện gì đúng không?”.
Trong đầu Thu Hạ Hạ chỉ toàn nghĩ đến tên sát nhân và huy hiệu bằng
đồng, đầu cô cúi thấp, không ngừng lắc mà không để ý thấy ngữ khí quan
tâm và sự lo lắng trong mắt Âu Dương Dị.
“Hạ Hạ, nhìn mình này.” Âu Dương Dị đặt đầy đặn của mình lên vai cô.
Một cảm giác ấm áp từ trong lòng cậu truyền tới trái tim cô, cô ngẩng mặt lên nhìn vẻ tươi trẻ, sinh động còn sáng hơn cả ánh trăng của cậu.
Gió thổi làm bay mái tóc dài của cô, hàng vạn sợi đen tuyền tuôn chảy
như từng đợt sóng tuôn trên dòng suối trăng.
Mắt cậu nhìn xuống, ánh mắt ấm áp nhìn cô, đôi mắt đen láy trong màn đêm ánh lên những tia sáng khác thường. Ánh mắt chảy ngầm bên trong như
những đợt sóng dịu dàng hơn cả ánh trăng. Những cơn gió đêm thổi bay làn tóc mái mềm mại, làm lộ vầng trán cao của cậu. Dưới ánh trăng, gương
mặt cậu tỏa ra ánh hào quang, thần thái giống như thiên thần.
“Hạ Hạ, thực ra chúng ta không thể hẹn hò nhưng vẫn có thể làm bạn. Cậu có tâm sự gì có thể kể cho mình.”
Giọng cậu nhẹ nhàng, ấm áp theo gió lướt bên tai cô. Cô say mê ngắm
cậu, trong suy nghĩ của cô, ngoài người con trai có khuôn mặt anh tuấn
và nụ cười ấm áp này ra, tên sát nhân hay huy hiệu bằng đồng gì đó đều
đã bay đến nơi cách xa hàng ngàn hàng vạn dặm rồi.
Ánh mắt cậu bỗng dịu dàng lạ thường, bàn tay đầy đặn và có hậu nhẹ nhàng chạm lên những sợi tóc mềm mượt của cô…
Bỗng nhiên âm thanh của cành, lá cây rung dữ dội vang lên từ phía cây dây leo mọc giữa vườn hoa
Thu Hạ Hạ giật mình, lập tức nhảy ra cách Âu Dương Dị ba bước, mắt vô thức nhìn về phía vườn hoa, má đỏ bừng.
Âu Dương Dị cũng nhìn về phía vườn hoa sau đó nhìn sang Thu Hạ Hạ ánh mắt nghì ngờ: “Lại cái gì nữa thế?”.
Tựa hồ như Âu Dương Dị vừa thốt lên thì Thu Hạ Hạ nói ngay: “Hình như… hình như là trời nổi gió rồi…”.
“Bên đó có cái gì vậy nhỉ?” Âu Dương Dị lại nhìn về phía vườn hoa.
“Tuyệt đối không có gì! Thật sự là không có gì!” Ngữ khí lập cập của
cô khiến cho Âu Dương Dị không nén nổi phải nhìn vào mắt cô.
Không có gì mới là lạ!
Trong vườn hoa, ba cô gái nấp dưới cây hoa dây leo, một cô trong số
đó bị hai cô còn lại ép “dẹt lét” giống như cái bánh kẹp kem. Trên đám
cỏ ở xung quanh rải đầy những là “dụng cụ phòng kẻ xấu” lấy trộm từ nhà
mang ra đây như: chổi, chảo, gậy lau sàn và đến cả dép lê cũng được
trưng dụng nốt.
“Đoạn Khanh Nhi! Không phải đã bảo cậu đừng động đậy nữa hay sao?”
Đứng cạnh Đoạn Khanh Nhi, Lạc Phán Phán che miệng Khanh Nhi, hạ giọng
trách móc, “Đừng có động đậy! Và cũng đừng gây ra tiếng động gì nữa đấy! Biết chưa hử?”.
Đoạn Khanh Nhi gật đầu một cách khó khăn.
Nói đến đây, Lạc Phán Phán mới buông tay, bọn họ lại tiếp tục quan sát hai người đang đứng trước đài phun nước.
“Âu Dương Dị, nếu chúng mình làm bạn thì cậu sẽ giúp mình có phải
không? Thì là sự giúp đỡ giữa những người bạn với nhau ấy, chờ đến lúc
Chung Ngọc Thanh nói xin lỗi, chúng mình lại trở về với tư cách bạn bè,
có được không?” Thu Hạ Hạ sợ Âu Dương Dị phát hiện ra các bạn cô đang
nấp trong vườn hoa, vội vàng kéo tay áo của cậu rồi nói to chuyển chủ đề nhằm đánh lạc hướng cậu.
Âu Dương Dị lúc này mọi sự chú ý đều tập trung vào cánh tay đang kéo
tay áo cậu, rồi dứt khoát từ chối lời đề nghị của cô: “Không được.”
“Tại sao? Không phải cậu nói là chúng ta có thể làm bạn sao?” Thu Hạ Hạ
hỏi với vẻ không hài lòng, tên sát nhân cũng tạm thời biến mất khỏi suy
nghĩ của cô.
Nụ cười dịu dàng trên môi Âu Dương Dị nhạt dần, nỗi buồn từ đáy mắt
cậu thoáng qua, một tiếng thở dài nhẹ tựa không khẽ thốt ra từ miệng
cậu, không đợi Thu Hạ Hạ nghe được thì đã bị gió thổi bay đi mất. Cậu
nhìn thẳng vào cô, nói nghiêm túc: “Việc kết bạn và đồng ý giúp đỡ là
hai việc hoàn toàn khác nhau. Mình không muốn gặp phiền phức.”
Thu Hạ Hạ ngẩn người khi nhìn thấy thần sắc không giống ngày thường
của cậu. Nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt của cậu ấy là thế nào? Không
phải cậu ấy vừa thở dài sao? Đâu mới là con người thật của cậu ta?
“Bốp!”
Thu Hạ Hạ còn chưa thoát ra khỏi trạng thái ngẩn ngơ thì lại có âm thanh vang lên từ phía vườn hoa.
“Có cái gì ở đó v