
n hỏi: “Khanh Nhi, sao còn không đi?”.
Đoạn cô nương nhìn chăm chăm vào đống vũ khí đang “an tọa” ở phía Âu
Dương Dị, mặt thiểu não: “Cái chảo kia là “bảo bối” của mẹ mình, mình
lấy trộm mang đi…”.
“Híc! Giờ là cái lúc nào rồi hả? Đừng có nghĩ nhiều thế nữa! Việc cấp bách bây giờ là phải bảo đảm an toàn cho tính mạng! Chạy đi!” Lạc Phán
Phán liền kéo Khanh Nhi chạy theo các bạn nhằm hướng cửa công viên mà
chạy thoát thân.
Đoạn Khanh Nhi vừa chạy vừa nói vào tai Thu Hạ Hạ:
“Hạ Hạ, sau này chuyện của cậu với Âu Dương Dị tụi mình sẽ không can thiệp vào nữa, hai cậu hãy hẹn hò đi nhé!”.
“Hả? Ý gì vậy hả? Cậu ấy có phải là tên sát nhân hay không còn chưa được làm sáng tỏ đâu nhé!” Thu Hạ Hà vừa chạy vừa hỏi.
“Đừng có ngốc nữa, làm gì có tên tội phạm giết người nào đẹp trai như thế? Mình thấy hai cậu vừa trúng “tiếng sét ái tình” đấy, hãy nắm chặt
cơ hội đi! Chúng mình còn có nhiệm vụ riêng của bản thân, sau này cậu
phải tự mình cố lên nhé!”
“Đẹp trai thì không phải là kẻ giết người à? Đây là kiểu lôgíc gì
vậy…?” Thu Hạ Hạ bĩu môi vẻ không đồng ý, trong lòng không hiểu vì sao
lại cảm thấy vui vui. Không biết là do Đoạn Khanh Nhi nói Âu Dương Dị
không phải tên sát nhân, hay tại cô ấy nói giữa cô và Âu Dương Dị có
“tiếng sét ái tình”
Ngày thứ hai.
Lớp học rất im ắng, chỉ nghe thấy tiếng ma sát của ngòi bút chạy trên giấy “sột soạt” vang lên trong lớp. Có tiếng một, hai học sinh đang
thảo luận về bài học, âm thanh cũng rất nhỏ vì sợ làm ảnh hưởng tới các
bạn khác.
Bây giờ là giờ tự học, các giáo viên đều bỏ đi họp hết cả cho nên học sinh có thể làm việc riêng tự do, miễn sao không làm ảnh hưởng tới
người khác là được.
Thu Hạ Hạ đang ngồi ở vị trí của mình, trên bàn có cuốn sách đang
dựng thẳng đứng ra chiều đang chăm chỉ đọc ghê lắm.Trương Nhã Tuyên ngồi ở trên quay đầu lại, định bụng mượn Thu Hạ Hạ cuốn tiểu thuyết diễm
tình để giết thời gian, nhìn thấy bộ dạng chăm chỉ học hành của cô thì
không nén nổi sự ngưỡng mộ. Cô lẳng lặng nhìn bìa cuốn sách để xem bạn
chí cốt đang học môn gì thì bỗng nhiên nửa khuôn mặt chuyển sắc đen. Cô
đột nhiên kích động tới mức muốn đâm đầu vào kính. Người bạn tốt của cô
đang “chăm chỉ học hành” nhưng lại cầm sách ngược.
Nói đúng hơn là nhãn vở ở giấy bọc bên ngoài cuốn sách có viết chữ “Ngữ văn” đã bị lộn ngược.
Có lẽ là khi bọc sách, Thu Hạ Hạ không để ý để nhãn vở bị ngược mà
thôi. Trương Nhã Tuyên tự an ủi bản thân rồi nhìn nội dung cuốn sách,
mắt “quét” qua một lượt, nửa khuôn mặt còn lại của cô cũng biến nốt
thành màu đen. Bây giờ thì cô lại kích động tới mức muốn túm Thu Hạ Hạ
rồi cho đâm đầu vào kính bởi vì cái cô bạn chí cốt họ Thu tên Hạ Hạ ấy
đang cầm trên tay cuốn sách bên ngoài giấy bọc thì viết là “Ngữ văn”
nhưng bên trong thì là một cuốn tiểu thuyết tình yêu, và đích thực là
cuốn “sách” ấy đã bị cầm ngược…
“Hạ Hạ!” Trương Nhã Tuyên kìm giọng, gọi nhỏ. Thu Hạ Hạ không có tí
ti phản ứng nào, mắt vẫn nhìn cố định vào cuốn sách, nhưng ánh mắt lại
vô thần, không biết cô đang nhìn cái gì.
Trương Nhã Tuyên lại gọi cô mấy lần nữa nhưng tuyệt nhiên vẫn không
có chút phản ứng nào. Nhẫn nại cỡ như Trương Nhã Tuyên cũng chịu không
nổi phải dùng tay khều nhẹ Hạ Hạ.
“Hả? Tan học rồi à?” Thu Hạ Hạ trợn mắt, vèo một cái đứng dậy.
Không khí yên tĩnh của lớp học bị phá vỡ. Trong chớp mắt, mấy chục cặp mắt “bắn” về phía Thu Hạ Hạ.
“Ơ…” Thu Hạ Hạ gãi gãi đầu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thu Hạ
Hạ nở nụ cười như con ngốc với các bạn trong lớp đang đảo mắt khinh
khỉnh nhìn cô. Sau đó nhìn bọn họ đang giương cặp mắt khinh khi, cô nhìn ngang ngó dọc hỏi:
- “Cái gì thế? Sao Hỏa đâm vào trường mình rồi sao?”.
Bọn họ điên cả rồi. Trương Nhã Tuyên ngồi bên cạnh, chịu không nổi
cảnh bạn thân của mình “nhục dần đều” trong mắt họ liền kéo cô ngồi
xuống.
“Híc, sao vậy?” Thu Hạ Hạ hạ giọng hỏi, mắt bối rối nhìn bạn chí cốt, trong đầu mù tịt, toàn là “hồ dán”, chẳng hiểu gì.
“Không có gì! Chỉ là mùa xuân đã đến rồi thôi.” Trương Nhã Tuyên gõ gõ vào đầu Thu Hạ Hạ, hạ giọng trả lời nghiêm túc.
Thu Hạ Hạ bối rối cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt nghệt ra quay đầu lại nhìn bạn thân: “Không đúng! Rõ ràng bây giờ đang là mùa hạ mà!”.
“Thế à? Vừa rồi nhìn cậu với bộ dạng đong đầy “ý xuân” (ở đây có sự chơi chữ, trong tiếng Trung “ý xuân” còn có nghĩa là tương tư) như thế, mình còn tưởng thời gian quay ngược, trở lại mùa xuân rồi cơ!” Trương Nhã
Tuyên nở nụ cười trêu chọc.
Bây giờ Thu Hạ Hạ mới phát hiện ra là bạn chí cốt đang cười mình, dẩu môi phản kháng: “Cậu “chơi” mình, mình mặc kệ cậu bây giờ!”, rồi quay
đầu sang một bên bỏ mặc Trương Nhã Tuyên.
“Được rồi! Không cười cậu nữa. Hạ Hạ, vừa rồi cậu nghĩ cái gì thế? Có tâm sự phải không?” Trương Nhã Tuyên nhìn Hạ Hạ, hỏi với vẻ quan tâm.
“Mình…” Thu Hạ Hạ nghiêm túc quay lại, ánh mắt nhìn Trương Nhã Tuyên đượm chút l