Old school Easter eggs.
Lời thách đố tình yêu

Lời thách đố tình yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323975

Bình chọn: 8.00/10/397 lượt.

g biết lượng sức mình sao?” và lên giọng cảnh cáo: “Kha Lạc Lạc, tao khuyên mày đừng nên nghĩ tới
việc chạy trốn làm gì, nếu để bọn đàn em tao tóm được thì sẽ khổ đấy”.

Kha Lạc Lạc không thèm để ý, cắn chặt môi, cố hết sức đạp vào chân
tên cao kều thật mạnh rồi quay người bỏ chạy ra phía đầu ngõ. Tên cao
kều đau chảy nước mắt, ôm cái chân đau mà nhảy tưng tưng. Hai tên đứng
sau hắn phản ứng rất nhanh, một tên ở lại xem chỗ đau ở chân cho hắn,
một tên gầy như khỉ thì nhanh chóng đuổi theo bắt Kha Lạc Lạc.

Mạc Trần Bạch đứng nấp sau thềm cửa cũng nghe hiểu được bảy, tám
phần. Khi tên người khỉ chạy qua, cậu nhằm đúng lúc giơ chân ra ngáng.
Tên người khỉ không chú ý, ngã đập mặt xuống đất. Kha Lạc Lạc chạy phía
trước kinh ngạc chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị Mạc Trần Bạch lao
tới, kéo tay chạy ra khỏi con ngõ.

Hai người cứ chạy như thế rất lâu, đến khi chạy tới một công viên thì mói dừng lại.

Mạc Trần Bạch thở dốc, đổ vật người lên ghế. Kha Lạc Lạc cũng mệt đứt hơi, thở hổn hển, định bước qua một bên ngồi nghi thì thấy tay mình bị
cái gì đó kéo lại.

Cô quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện ra rằng tay cô và Mạc Trần Bạch vẫn nắm lấy nhau đến bây giờ vẫn chưa buông.

Gió đêm hiu hiu thổi, cái lạnh như thâm vào da thịt. Bàn tay của Mạc
Trần Bạch vừa to vừa dày, bàn tay nhỏ bé của cô nằm gọn trong lòng bàn
tay cậu ta, lúc này đây cô thấy được một cảm giác thật dễ chịu và ấm áp.

Sững người, nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, tim Kha Lạc Lạc như
đập lỡ một nhịp. Cô bỗng nhớ lại quãng thời gian vừa rồi, hai người cứ
chơi mãi trò đuổi bắt. Dù mỗi lần bị Mạc Trần Bạch chặn lại cô đều có
cách thoát được, nhưng rồi những lần chặn đuổi tiếp sau đó cậu ta cũng
vẫn không hề nổi giận. Cậu ta tỏ ra rất kiên nhẫn với cô, dù biết rõ là
cô đang đùa giỡn nhưng khi cô đưa ra đủ các yêu sách gây khó dễ cho cậu, cậu đều cố gắng thực hiện. Trong thời gian tiếp xúc ít ỏi đó giữa hai
người, cô phát hiện ra rất nhiều ưu điểm ở con người cậu. Chỉ duy nhất
có một khuyết điểm ở cậu mà cô không thể chịu được đó là sự khăng khăng
cố chấp với chiếc lắc bạc, với người con gái tên Thu Hạ Hạ ấy.

Nhưng điều này chẳng phải chứng tỏ rằng cậu ta là một người rất nặng tình hay sao?

Kiểu mẫu người con trai như thế này, trên thực tế không phải rất đáng để con gái yêu thương sao?

Kha Lạc Lạc lặng lẽ ngắm Mạc Trần Bạch, một tình cảm dịu dàng không gọi tên được khẽ nảy nở trong lòng cô.

“Mạc Trần Bạch.” Cô khe khẽ gọi.

“Ừ?” Mạc Trần Bạch mệt nhọc đáp lại, không buồn ngẩng đầu lên.

“Mình phát hiện ra rằng hình như mình đã thích cậu rồi.”

Gió nhẹ nhàng thổi, màn đêm tĩnh mịch. Mạc Trần Bạch nhắm nghiền mắt, nằm yên bất động trên chiếc ghế dài ở công viên, gió thổi làm tóc cậu
khẽ lay động.

Có vẻ cậu ta không có bất cứ phản ứng nào, tỏ ra như không hề nghe
thấy lời thổ lộ vừa rồi của cô. Nhưng trên thực tế, thực sự trái tim cậu đã bị câu “mình thích cậu” của Kha Lạc Lạc làm cho bối rối. Cậu thừa
nhận mình vẫn chưa quên được Thu Hạ Hạ, suy cho cùng thì hai người cũng
là thanh mai trúc mã, tình cảm của hai người cứ dần dần tích lũy từng
chút từng chút một theo ngày tháng mà thành, không thể một sớm một chiều là có thể quên được. Nhưng cậu cũng không thể không thừa nhận rằng, từ
khi quen Kha Lạc Lạc, nỗi đau trong tim cậu cũng đã dần dần phai nhạt,
nỗi nhớ Thu Hạ Hạ cũng không còn mãnh liệt như xưa nữa.

Kha Lạc Lạc, cô giống như một mầm cây, lặng lẽ nảy mầm trong trái tim cậu. Cậu dần dần đã quen với những ngày tháng có sự xuất hiện của cô,
dần dần đã quen với nụ cười của cô.

Cậu không biết rằng đó có phải là thích không nữa, nhưng cậu có thể
khẳng định một điều, cậu rất thích cái cảm giác khi ở bên cạnh cô. Không cần phải nói gì hay làm gì, chỉ cần cứ yên lặng ngồi bên nhau như vậy
là đủ.

Nhìn thấy Mạc Trần Bạch không có phản ứng gì, Kha Lạc Lạc cắn cắn
môi, tiếp tục nói: “Mình biết trong trái tim cậu đã có hình bóng của một người con gái khác, mình không biết tại sao hai người lại không còn ở
bên nhau nữa, nhưng mình không để ý đâu. Mình tin rằng, nếu mình cố
gắng, rồi sẽ có một ngày tình cảm của mình có thế chữa lành được vết
thương trong tim cậu, rồi sẽ có một ngày mình sẽ có một vị trí trong
trái tim cậu. Tất nhiên, nếu trước khi cậu chán ghét mình hay trước khi
cậu thích một người con gái khác mà mình vẫn chưa thành công thì mình sẽ chủ động rút lui, tuyệt đôi không làm phiền cậu nữa. Mình chỉ mong cậu
sẽ cho mình một cơ hội, ngay cả khi…”.

“Kha Lạc Lạc, chúng mình có nên thử hẹn hò xem thế nào không?” Một
giọng khàn khàn cất lên giữa màn đêm yên tĩnh, cắt ngang lời của Kha Lạc Lạc.

Kha Lạc Lạc sững lại ngạc nhiên, miệng mở to đầy kinh ngạc. Cô chậm
rãi cúi đầu, đôi mắt sáng long lanh trong đêm. Phải một lúc lâu sau, cô
khẽ hỏi lại với giọng run run: “Cậu… cậu vừa nói gì?”.

“Chúng ta thử hẹn hò nhé!” Mạc Trần Bạch nhắc lại lần nữa, giọng kiên định.

Kha