
n nhanh, thấy xung quanh đều chật kín người,
Kha Lạc Lạc lại chau mày giả vờ gây khó dễ: “Ở đây đông người quá! Nếu
mà tôi đứng xếp hàng mua đồ thì sẽ nhàu hết cả quần áo mất”, rồi cố ý
nhấn mạnh thêm, “bộ đồ tôi đang mặc này là bộ mà thích nhất…”.
Mạc Trần Bạch mặt sa sầm, nghiến răng nói: “Nếu cậu không thích chỗ này thì tôi sẽ mời cậu đến Nhã Đằng Các”.
Kha Lạc Lạc ngắm khuôn mặt nhăn nhó như đau bụng giun của cậu ta mà
ngấm ngầm vui sướng trong lòng. Nhung vẻ bề ngoài thì cô tỏ thái độ có
vẻ bối rối, vặn vẹo bàn tay, trề môi nói: “Nhưng mà… nhưng mà tôi chỉ
thích ăn hamburger và bánh táo ở đây thôi!”.
Mạc Trần Bạch tức không nói được lời nào, mãi mới rít lên được một
câu qua hàm răng nghiến chặt: “Tôi sẽ đi mua cho cậu, đứng ở đây đợi
tôi”.
“A! Thật không?” Kha Lạc Lạc tỏ vẻ thích thú kêu lên, sau đó làm ra
vẻ ngưỡng mộ nói: “Mạc Trần Bạch, cậu đúng là người tốt thật đấy! Vậy
thì phiền cậu rồi!”.
Mạc Trần Bạch không thèm để ý đến cô ta, vội vã bước tới quầy đồ ăn.
Cậu sợ rằng nếu đi chậm một chút sẽ không kìm được tức giận mà quay trở
lại siết cổ cô ta.
Kha Lạc Lạc nhìn theo dáng cậu ta nhanh chóng bị nhấn chìm trong biển người mà cười sung sướng như bắt được vàng rồi vui vẻ quay người bỏ đi.
Phải đến hơn mười phút sau, khi Mạc Trần Bạch mồ hôi nhễ nhại trên
trán, tay bê khay đồ ăn, vất vả len ra khỏi đám đông, tìm mãi không thấy bóng dáng Kha Lạc Lạc đâu thì cậu mới biết là mình đã bị lừa.
Mạc Trần Bạch giận tím mặt, không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, nắm chặt tay, ngửa mặt lên trời mà hét lớn: “Kha Lạc Lạc
đáng ghét, lần sau đừng để tôi thấy mặt cô, nếu không cô chắc chắn sẽ
chết dưới tay tôi!”.
Những ngày tiếp sau đó, Mạc Trần Bạch thường nấp trước cửa hàng sách
Lạc Lạc, chờ đợi Kha Lạc Lạc xuất hiện như kẻ thợ săn chờ đợi con mồi
của mình. Có mấy lần cậu bắt được cô, nhưng đều bị cô nhanh trí dùng kế
chạy thoát được.
Những ngày như vậy cứ thế trôi qua, thấm thoát đã được mấy tuần rồi,
hôm đó cuối cùng thì Mạc Trần Bạch cũng chạm mặt được Kha Lạc Lạc từ
trong cửa hàng sách bước ra.
Nhận được bài học từ những lần trước, lần này Mạc Trần Bạch không vội vàng xông tới tóm ngay lấy cô. Cậu định bám theo sau cô về đến tận nhà, đến khi cậu biết được nhà cô ở đâu rồi, sau này chẳng phải là muốn tóm
được cô càng dễ dàng hơn sao?
Mạc Trần Bạch ngầm tính toán vậy trong đầu, lợi dụng màn đêm tối dày đặc, cậu ung dung bám sát theo sau cô.
Đêm nay trời không trăng không sao, màn đêm yên tĩnh. Gió đêm hiu hiu thổi, mang chút se lạnh khẽ lướt qua hai người.
Hai người, một trước một sau, đi vòng qua hết con đường này đến con
phố khác, cuối cùng thì tới một con ngõ nhỏ. Mạc Trần Bạch vừa đi vừa
quan sát khung cảnh xung quanh, thầm ghi nhớ lại đường đi.
Mạc Trần Bạch tưởng rằng mọi việc sẽ cứ thế mà diễn ra suôn sẻ, hai
người sẽ cứ tiếp tục đi như vậy mà không có chuyện gì xảy ra, nhưng ông
trời lại không để cho cậu như ý nguyện, bỗng ở đâu có ba tên con trai
không biết từ một ngóc ngách nào đó xông ra chặn đường Kha Lạc Lạc.
Mạc Trần Bạch kinh ngạc, vội nấp vào thềm cửa của một ngôi nhà bên
đường, quyết định chờ xem chuyện gì xảy ra rồi tìm cách ứng biến.
Mấy tên con trai có dáng vẻ là học sinh trung học kia đứng dàn hàng
ngang trước mặt Kha Lạc Lạc, tên cao kều đứng giữa vỗ vỗ vào đầu cô,
cười một cách thô bỉ nói: “Kha Lạc Lạc, không ngờ mày lại to gan đến như vậy, dám chọc giận cả bồ của tao!”.
Kha Lạc Lạc né người, tránh khỏi bàn tay bẩn thỉu của cái tên cao kều đó, nhanh chóng lùi lại một bước, cảnh giác nhìn ba tên con trai đứng
trưóc mặt, cuối cùng nhìn tên cao kều và hỏi: “Các cậu là ai?”.
“Triệu Tiểu Lan là bồ của tao, vậy mày nói xem tao là ai?” Tên cao kều tiến sát đến cô thêm một bước, trâng tráo hỏi lại cô.
Kha Lạc Lạc chau mày, nghĩ mãi cũng không nhớ nổi cái nhân vật có tên Triệu Tiểu Lan là ai. Thực tế là, người mà cô trêu chọc có rất nhiều,
xem ra nếu muốn nhớ mấy cái tên người đó còn khó hơn cả việc học thuộc
bài của môn ngữ văn… Nhưng Kha Lạc Lạc không phải là kẻ ngốc, cô tất
nhiên không để cho tên cao kều đó biết được suy nghĩ của mình. Cô nhanh
chóng phản ứng lại, tỏ vẻ bình tĩnh, lạnh lùng hất cằm hỏi: “Các cậu
muốn gì?”.
“Bồ của tao nói nhìn mày rất ngứa mắt, muốn tao tới chăm sóc mày một chút. Mày đoán xem bọn tao sẽ làm gì với mày đây?”
“Tôi đâu phải là các cậu, làm sao mà tôi biết được! Hơn nữa, ba tên
con trai cao lớn như các cậu mà lại đi ức hiếp một đứa con gái chân yếu
tay mềm, việc này mà lan truyền đi, các cậu còn mặt mũi nào trước đám đệ tử không?” Kha Lạc Lạc vừa nói vừa lùi lại phía sau. Nếu có thể lùi
được tới đầu ngõ thì cô sẽ có hy vọng mà chạy thoát thân được.
Tiếc là ý đồ của Kha Lạc Lạc quá lộ liễu, dễ dàng bị tên cao kều phát hiện ra.
Hắn ta cười khì khì, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, sau đó nhìn Kha
Lạc Lạc bằng ánh mắt giễu cợt ra vẻ “mày khôn