
Nó đang cặm cụi đọc hay ghi cái gì đó. Hắn nheo mắt lại để nhìn cho rõ
nhưng không thấy nên hắn bước xuống quyết định vào quán. Hắn mở cửa bước đến bàn nó mà nó không hay biết gì. Đến khi hắn ngồi xuống đối diện nó
rồi lấy tay gõ gõ xuống bàn nó mới buồn ngước lên nhìn kẻ phá đám không
gian của nó.
- Ôi trời _ nó giật mình nhìn hắn
- Đang ghi gì vậy _ hắn dùng một ngón trỏ kéo quyển sổ trước mặt nó lại phía mình
- Nè _ nó đứng dậy giật lại quyển sổ trừng mắt nhìn hắn _ làm gì vậy
- Em dữ tợn hơn trước rồi _ hắn chống cằm lên nhìn nó
- Gì… _ nó ngạc nhiên nhìn hắn _ kệ tôi _ nó ngồi xuống cất quyển sổ vào cặp
- Đi đâu đi _ hắn nhìn nó
- Không _ nó nói
- Tôi chở em đi _ hắn năn nỉ nó
- Không _ nó nói
- Thể mình học kèm nha _ hắn cười cười
- Không mà _ nó hét lên làm mọi người trong quán nhìn nó như kẻ biến thái vậy
- Em thu hút sự chú ý của mọi người rất tốt _ hắn cười
- Im đi _ nó đứng dậy lấy balo đeo một bên vai rồi tới quầy tính tiền
- Hôm sau tới thì dẫn tên kia tới đây _ chị chủ quán nói _
chị xử anh ta cho em _ chị giơ nắm đấm lên để miêu tả lời nói của mình
- Dạ _ nó cười tít mắt _ em về đây
- Chào chị _ hắn cúi đầu chào chị chủ quán
- À…ờ, chào em _ chị chủ quán đơ ra luôn _ cái cậu đẹp trai bạn em nè _ chị nói
- Không phải đâu _ nó quay lưng bỏ đi _ em không quen cậu ta
- Ơ… _ bọn nó bỏ đi mà không giải thích gì cho chị chủ quán chậm tiêu này điều gì
- Lên xe đi, tôi chở em về _ hắn kéo tay nó lại
- Tôi tự về được _ nó giật tay ra
- Tôi nói tôi sẽ đưa em về mà _ hắn lại kéo tay nó giữ lại, lần này hắn nắm chặt hơn
- Thả ra coi _ nó nhăn mặt vì sức hắn đang nắm tay nó _ tôi tự về được
- Tại sao em luôn làm cho tôi phải bực mình vậy chứ _ hắn quát lên
- Là tôi sao…. _ nó nói mà sắp khóc tới nơi _ phải, tôi làm anh bực mình, vậy thì tránh ra cho tôi đi
- Em làm tôi đau lắm em biết không, tại sao luôn làm tôi
phải lo lắng cho em rồi em lại bơ tôi như vậy, tại sao luôn làm tôi phải bảo vệ cho em rồi chính em lại làm thương bản thân mình, tại sao vậy _
hắn quát lên giận dữ với nó
- … _ nó cắn môi mình chặt lại, hai hàng nước mắt chảy xuống nhìn hắn đầy căm phẫn
- Thà em làm gì cũng được, nhưng xin em đừng bao giờ giữ im
lặng với tôi _ hắn nắm lấy hai vai nó _ mỗi lần em im lặng tôi thấy rất
đau, cảm giác như em đang dần xa tôi vậy
- Anh là gì của tôi _ nó gạt hai tay hắn ra _ hay anh là gì của người ta _ nó nhìn hắn đầy căm ghét
- Em … _ hắn không thể trả lời câu hỏi của nó
- Không thể trả lời đúng không… _ nó cười nửa miệng _ giả tạo
- Tôi thích em…tôi chưa bao giờ ngăn bản thân mình ngừng
thích em được…. _ hắn như hét lên khi nó định bỏ đi _ và giờ đây, em
trong tôi vô cùng quan trọng…có thể….tôi yêu em mất rồi
- ….
Nó bước đi, hai hàng nước mắt lăn dài không thể ngừng. “ Giỏi lắm
Bảo, mạnh mẽ vậy tốt lắm “ nó đưa tay lên lau nước mắt rồi tự an ủi
mình. Hắn gần như sụp đổ khi nó nói như vậy, hắn đã cố gắng để giải
thích cho nó, chỉ là hắn không biết bắt đầu từ đâu. Hắn không nghĩ mọi
việc lại đi xa như vậy. Hắn mở rộng miệng để hít không khí vào trong
phổi, hắn khó thở, hắn như nghẹt thở khi nó lạnh lùng như vậy với hắn.
Hắn phải lấy tay chống lên chiếc moto để đứng vững không bị ngã khụy.
Hai con người, một con đường nhưng hai hướng đi khác nhau. Dù trước đây
có thành hai con đường thì bọn nó vẫn đi một hướng, vậy tại sao bây giờ
chỉ một con đường mà lại đi hai hướng.
- Em về rồi à _ Cường nói khi thấy nó bước vào nhà
- Dạ _ nó mệt mỏi bước lên lầu
- Con bé sao vậy ta _ Cường tự hỏi mình
Anh lắc đầu rồi bỏ lửng câu chuyện đang nói với nó mà tiếp tục làm
công việc mình đang làm. Nó lên lầu đóng cửa lại, nó chẳng buồn kéo rèm
ra để bầu trời đêm lọt vào phòng. Nó cũng chẳng bật đèn lên, mọi thứ đen tối bao chùm lên nó, bao chùm lên tất cả. Nó rút điện thoại ra bấm bấm
vào thư viện hình ảnh. Bức hình hắn nắm tay nó vẫn còn đó, nhưng giờ hắn đã không còn bên nó nữa. Cùng lúc đó ở một nơi khác, cũng có một người
đang tự nhốt mình trong phòng tối. Ngoài ánh đèn phát ra từ màn hình
điện thoại thì chẳng thấy bất cứ thứ gì khác. Hắn cũng đang xem bức hình nó nắm tay hắn. Nó khóc và hắn cũng khóc. Lần đầu tiên trong đời hắn
khóc vì một người con gái khác ngoài mẹ hắn. Hắn đã yêu nó thật rồi sao, đó là câu hỏi luôn xoay quanh trong đầu hắn.
Sáng hôm sau.
- Hôm nay anh đi đón ba, em đi cùng không _ anh nó hỏi
- Em được đi cùng sao _ nó mừng rỡ hỏi lại
- Được chứ, anh sẽ gọi điện xin phép cho em _ anh nói
- Em gần phải làm bài thi lại, không biết được đi không _ nó ỉu xìu
- Được chứ
Anh rút điện thoại ra gọi cho bà cô hắc ám lớp nó xin phép cho nó.
Làm sao bả có thể từ chối một anh chàng đẹp trai thành đạt như anh nó
chứ. Nó thầm nghĩ “ bà già hắc ám mê trai thấy ớn “ rồi tự rùng mình nổi da gà. Sau khi ăn sáng xong nó giúp anh nó dọn dẹp rồi lên phòng thay
đồ để ra sân bay đón ba nó. Hôm nay nó chọn cho mình một chiếc legging
liền váy màu đen, một chiếc áo len cổ chui màu sữa đục, chân mang một
đôi bốt long màu nâu. Rồi nó chạy xuống nhà leo lên con Lamborghini củ