
́i đập xuống vỉa hè, chảy máu.
Nó cũng chẳng buồn để ý. Người ta thì chạy ngược xuôi tránh
mưa còn nó lại chấp nhận dầm mưa. Thì ra khi chia tay con người
có thể làm những điều điên rồ tới vậy. Nó cứ ngồi như vậy
cho đến khi cơn mưa qua đi, vô tình đưa mắt sang phía đường bên kia có một cặp nam nữ cười nói vui vẻ dắt nhau vào quán ăn. Quán đó chẳng phải nó và Minh Thái hay đến ăn sao và cặp nam nữ
đó chẳng phải là Thái với Nhi sao.
– Sao có thể. Cuộc đời thật biết trêu nhau nha. Nó bấm dãy
số quen thuộc gọi cho người con trai, đầu dây bên kia nhanh chóng
bắt máy.
– Mình chia tay. Không đợi bên kia trả lời nó ngắt máy.
Minh Thái chưa kịp hiểu mô tê gì đã nghe thấy những tiếng
tút dài vô tận. Cậu gọi lại nhưng máy bận, hàng chục cuộc
gọi diễn ra ngay sau đó nhưng đáp lại là sự im lặng.
– Xin lỗi, cậu thích thì cứ ở lại ăn tôi có việc về trước. Minh Thái chạy đi khắp nơi tìm nó chuyện quái gì đột ngột nó gọi điện bảo nó và cậu chia tay.
***
Nó về nhà trong tình trạng ướt hơn con chuột lột. Vũ Khang đã
vào bệnh viện thăm Ngân Thùy. Haizz có người yêu quên ngay đứa em gái vừa bị thất tình này.
– Đồ huynh dại gái, không cưới được tỷ ấy về đừng muội độc ác. Nó vừa lau khô người vừa rủa xả Khang huynh.
– Ắt xì
– Sao vậy Vũ Khang. Hồi nãy dầm mưa đến đây sao. Mặt Ngân Thùy cau nhẹ.
– À không không xem đi người anh làm gì ướt, khô ráo hoàn toàn hehe.
– Nàng nào nhắc anh sao.
– Ấy đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó chắc lạnh quá thôi anh ôm em là hết liền.
– Dám giở trò. Muốn bị nhéo sao.
– Thôi được rồi coi như anh chưa nói gì hết.
Đi
– Tốt. Ngân Thùy xoa xoa mái tóc Vũ Khang. Hai người nhìn nhau rồi cười vui vẻ.
***
Hậu quả sau một cuộc dầm mưa, nó sốt cao những 39°C. Trời nóng ơi là nóng nó còn đắp mềm, chả muốn gọi cho Khang huynh cứ
thế cuộn trong chăn, đầu đắp nguyên một bịch đá mà cơn sốt vẫn không hề giảm đi. Điện thoại thì không ngừng reo, nó phát điên
lên được nhưng đâu ngờ còn có người đang phát điên hơn cả nó
nữa.
– Này Lê Nguyên Ngọc Thư. Có ai đó đang gọi nó bên ngoài cửa
sổ. Thở nặng nhọc, nó bước xuống giường, nhìn sang phía phát
ra tiếng nói và nó thấy cảnh không nên thấyThanh Nhi đang hôn
Minh Thái. Nếu không phải nó nhìn nhầm thì Thanh Nhi đang nhìn
nó bằng một ánh mắt thách thức.
– Minh Thái. Giọt nước mắt vô thức rơi, nó mệt mỏi quay trở lại giường.
Ngày hôm sau, Ngọc Thư xin được nghỉ học. Minh Thái ngồi
trong lớp lo sốt vó lên được. Cả ngày hôm qua cậu đã cố gắng
gọi cho nó nhưng không được.
– Hai đựa mi hay hỉ thay phiên nhau nghỉ mà hôm qua lúc nhận
được tin nhắn tao thấy mặt con Thư hơi lạ. Hiền Thục cau mày
nhìn lớp trưởng.
– Lạ ?
– Ừ nó im lặng suốt cả buổi hỏi chả nói gì. Hai đứa bây
có chuyện gì à. Có khi nào chuyện mày với Thanh Nhi không.
– Chắc không phải đâu Minh Minh. Kim Khánh cũng cau mày
12A1 chìm trong bầu không khí lạ lùng. Đứa nào đứa nấy chỉ
dám thắc mắc chứ không dám hỏi. Đến thầy cô còn thấy lạ
thường ngày cái lớp quậy hơn quỷ vậy mà bữa nay ngoan ngoãn
bất thường.
***
– Khang huynh ngày xưa có chuyện gì đó đã xảy ra với muội phải không. Nó nằm trên giường bất ngờ hỏi Vũ Khang.
– Sao lại hỏi huynh như thế
– Dạo gần đây muội hay nằm mơ thấy mình bị xe tải tông. Hoạt động của Vũ Khang dừng lại
– Muội còn mơ thấy gì nữa không.
– Có mơ thấy một thằng nhóc, muội hay gọi nó là lớp trưởng.
– Ừ. Nghỉ ngơi đi. À mà hôm qua thằng nhóc Minh Thái đứng dưới cổng tìm muội đấy.
– Mặc kệ cậu ta.
– Hai đứa đang có chuyện gì sao.
– Chuyện lớn.
– Nhóc con nghỉ ngơi đi đừng suy nghĩ nhiều rồi từ từ muội sẽ hiểu mọi chuyện.
– Huynh.
– Gì vậy.
– Khi nào muội mới được gặp Thùy tỉ.
– Hả. Ai
– Giả ngốc huynh không làm được đâu. Nhanh nhanh dẫn tỉ ấy đến đây đi.
– Nhóc con muội nằm xuống nghỉ ngơi giùm huynh đi.
– Huynh sợ. Ngọc Thư cười to tạm thời quên đi cơn sốt.
Nó vừa mới đặt lưng xuống thì điện thoại lại rung. Là Thiên Duy gọi đến.
– Sao rồi đỡ hơn chưa.
– Chưa chết. Nó uể oải trả lời. Tao muốn đi đâu đó rảnh không qua Louis coffee nhé.
– Được rồi. 7h tối nhé.
– Okay.
Loay hoay rồi cũ