
vào cơ thể . Anh hai đang ngồi ngủ, tay vẫn còn nắm chặt lấy tay phải của nó. Đầu đau buốt.
– A. Nó rên. Vũ Khang giật mình thức giấc
– Em ổn chứ
Nó lắc đầu.
– Ngồi yên để anh đi gọi bác sĩ.
Nó nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời vẫn toả sáng rực rỡ
ngoài kia sao không thể khiến lòng nó ấm áp hơn. Nó nhớ Minh
Thái vội lục tìm điện thoại nó gọi cho hắn. Đầu dây bên kia
có tiếng nhưng nó không biết phải nói gì.
– Thái, cậu đang ở đâu vậy đến đây được không. Giọng nó
nghẹn ngào, chỉ cần có tiếng trả lời nó sẽ bật khóc mất.
– Đừng gọi cho tôi nữa. Tôi bận lắm với cả chúng ta chia tay
rồi. Thái lạnh lùng, nước mắt nó lăn dài trên khuôn mặt. Đầu
dây bên kia đã tắt, thẫn thờ buông điện thoại xuống. Thật sự
bây giờ nó rất cần cậu còn cậu lại bận, bận đến mức độ
không thăm nó được ư. Mà quên mất bọn nó chia tay rồi.Sự thật
tàn khốc thật.Vũ Khang đã nghe thấy hết, anh nhìn con bé. Vai
nó đang run lên.
– Thư à, lên giường nằm nghỉ đi đừng đứng đó nữa.
Nó im lặng
– Nghe lời anh lên nằm nghỉ đi.
– Anh à. Môi nó khô khốc cất tiếng, anh đưa em đi loanh quanh được không. Em không thích ở đây đâu.
– Vào rửa mặt, thay đồ đi rồi anh đưa em đi.
– Anh hai
– Sao
– Khi nào em mới có chị dâu. Chị Thùy tốt như vậy sao anh
không tiến tới, dậm chân tại chỗ mãi . Mất rồi lúc đó mới
hối tiếc không kịp.
– Nhỏ này mày là em anh hay chị anh thế.
– Em là lo cho chị dâu. Ai thèm…
Hai anh em vừa đi vừa trò chuyện trên hành lang đầy nắng.
– Em khát nước.
– Được đứng đây đợi anh nhé. Vũ Khang chạy đi, nó chậm chạm
bước đi trên hành lang dài vô tận, khu Vip có khác, yên tĩnh đến đáng sợ. Từ xa thấy một đôi nam nữ rất tình cảm, nó đi nhanh
hơn định bắt chuyện nhưng….
– Minh Thái. Nó sững sờ
– Ngọc Thư, cậu làm gì ở đây. Thanh Nhi hỏi, trên người đang mặc đồ bệnh nhân giống nó.
– Cậu bị đau chỗ nào sao Nhi. Nó tiến lại rờ lên cánh tay
đang quấn băng của Nhi bất ngờ bị một lực rất mạnh xô ngã
xuống sàn. Nó nhìn Thái
– Thôi đi cậu gây ra như vậy chưa đủ nữa sao. Mắt Thái lạnh
lùng nhưng tận sâu đáy mắt là một nỗi buồn chất chứa.
– Tôi làm gì chứ. Nó đứng dậy, gần cổ cãi lại
– Làm gì sao. Thái cười khẩy, nó ghét điệu cười đó, ghét
cay ghét đắng. Cậu đưa cho nó xem một đoạn video cảnh nó đang xô xát với Nhi nhưng được chỉnh sửa tuyệt vời nó là người bị
hại nhưng trong video là Nhi đang bị nó đánh ghen trông phát tội. Thái cất điện thoại, đã rồi chứ gây ra những vết thương đó
trên người bạn gái tôi chả lẽ cậu quên rồi. Thật không ngờ cậu lại là một con người ác độc như vậy. Tôi khờ dại bị sự ngờ
nghệch của cậu đánh lừa.
– Bạn gái. Tim nó nhói. Tôi… tôi không làm gì cả. Thanh Nhi
cậu nói đi tôi không làm gì cả. Nói cho Thái nghe đi Nhi, nói
đi. Nó lay cánh tay Nhi. Hôm đó cậu cũng có mặt là cậu đẩy tôi xuống.
– Hôm đó tôi có làm gì cậu đâu. Tôi không biết gì hết. Mắt Nhi ươn ướt chỉ chực trào khóc
– Buông ra đi, cậu …. đồ độc ác. Cậu còn muốn tổn thương Nhi
như thế nào nữa đây. Đồ hồ ly, đồ cáo già buông ra. Thái giận
dữ đẩy nó ngã, va vào cánh cửa với lực mạnh khiến máu thấm
cả vào áo bệnh nhân.
– Hãy cho tôi giải thích. Làm ơn đi Thái, hãy cho tôi giải
thích. Nước mắt nó chảy dài. Thái rất muốn lau đi những giọt
nước mắt đó nhưng cậu không thể, cứ nhìn đến cánh tay đang bó
bột của Nhi cậu lại càng giận Thư
– Im lặng đi đồ độc ác. Cậu im ngay cho tôi. Thái hét lên.
– Chả lẽ khoảng thời gian trước đây chưa đủ để cậu hiểu tôi
là người như thế nào. Lau vội những giọt nước mắt, nó hét
lên. Là tôi, là tôi độc ác hại bạn gái cậu ra nông nổi như thế hài lòng rồi chứ. Là tôi hồ ly, là tôi cáo già hại Nhi. Tất
cả do tôi hết. Nó cười nhưng nước mắt vẫn chảy. Là tôi tin
nhầm cậu Phan Minh Thái. Nó quay lưng bước đi, những vết thương
tiếp tục hành hạ đau rát lên nhưng vết thương lòng trong nó lại quá lớn. Nó khóc, khóc cho người nó luôn tin tưởng nay lại
nói nó như vậy.
Minh Thái sững sờ đứng yên nơi cánh cửa còn dính máu. Cậu
mạnh tay đến vậy sao, bây giờ cậu mới để ý Thư cũng đang mặc
đồ của bệnh viện, Thư ở đây sao cậu không hề biết. Hồi nãy Thư có gọi, sợ mình sẽ giận dữ Thái nói một câu rồi vội vàng
cúp máy. Cậu sai ở đâu. Sao hai từ bạn gái phát ra từ