
o la sau khi làm tổn thương nó ư. Buồn cười
thật đấy. Nó cười nhưng ẩn sâu trong đó là một sự thất vọng
vô hạn. Nó quay lại mong sẽ nhìn thấy bóng cậu dù chỉ một
lần thôi rồi xoá hết tất cả. Và cậu đứng đó, ngay cửa sổ
phòng bệnh, nhìn nó. Khoảng cách giữa hai người bây giờ sao bao la như đại dương quá.
Tiếng chuông điện thoại reo, Minh Thái nghe máy rồi chạy vội
đi. Nó nhìn theo, đôi chân vô thức muốn đuổi theo cậu nhưng nó
không thể. Lặng lẽ nhìn bóng cậu khuất dần rốt cuộc Ngọc Thư
nó chỉ là người đến sau. Minh Thái và nó mãi chỉ là hai
đường thẳng song song, cắt ngay một điểm trong cuộc đời rồi mỗi đường chạy theo mỗi ngả. Sau cùng nó cũng nhận ra trong Thái,
nó không hề có một chỗ đứng nào. Dù cho nó đã từng hy vọng,
một chỗ nhỏ thôi cũng đủ đối với nó rồi. Nhưng cuộc đời luôn
có chữ nhưng đáng ghét.
Sau hơn 2 tuần nằm viện tẻ nhạt mặc dù 12A1 đến thăm nó
thường xuyên. Cuối cùng nó cũng được phép xuất viện. Hôm đó
chỉ có anh hai, chị Thùy, ba mẹ và Minh Chi, đưa mắt tìm kiếm
người nó mong nhất lại không đến. Hơn hai tuần từ ngày nó gặp
Thái và Nhi trong bệnh viện, Thái không hề gọi điện hay nhắn
tin gì mà nó cũng chẳng muốn gặp Thái lúc này sẽ rất khó
xử cho cả hai. Nó thực sự rất mệt mỏi, nó muốn quay lại
những ngày tháng trước đây. Ngày tháng mà mỗi buổi chiều Thái chở nó đi chơi, mỗi buổi tối chúc ngủ ngon rồi mới đi ngủ,
mỗi buổi sáng cùng nhau đi học.
Nó vừa xuất viện đúng thời gian ôn thi học kỳ 2 của khối
12. Lao đầu vào ôn tập, nó hầu như tránh mặt Thái hoàn toàn.
12A1 hiểu đã có chuyện xảy ra giữa hai con người này nhưng không ai dám lại gần để hỏi. Không phải là họ vô tâm, chỉ là mỗi
người đều có một khoảng riêng tư theo đuổi suy nghĩ của riêng
mình. Những môn thi đến dồn dập nhưng cũng nhanh chóng đi qua.
Sau tuần thi cử khối 12 có một khoảng thời gian nhỏ để nghỉ
ngơi và Diamond quyết định tổ chức một bữa tiệc ngoài trời.
– Nè đi shopping không chuẩn bị tổ chức tiệc ngoài trời kìa. Kim Khánh quay sang hỏi nó
– Ừ cũng được. Nó chăm chăm vào quyển sách.
– Hợp tác tí coi. Hiền Thục càu nhàu.
– Được rồi rủ đám con gái lớp mình đi luôn đi. Nó quay sang cười nhẹ.
– Cũng hay để tao hỏi tụi nó. Kim Khánh lập tức đứng lên hỏi cả lớp chính xác hơn là đám con gái.
Thi xong đồng nghĩa với việc trên lớp sẽ có kha khá tiết
trống và lúc ấy sẽ thịnh hành nhiều trò chơi thú vị chẳng
hạn như…
Buổi sáng, nắng trong veo, tung tăng đến trường trong bộ đồng
phục thật xinh thì trên trời một quả bóng nước từ phía nào
đó nhẹ nhàng đập vào người. Dưới lực tác động lớn vỏ bóng
vỡ, nước ào ạt chảy ra thế là buổi sáng hết đẹp. Trong khi
nạn nhân tức xì khói thì người ném cười ngặt ngẽo trên lầu.
Chưa hết hôm nay bóng nước ngày mai là bột màu. Đến trường
trắng đẹp như thế nào thì chỉ cần đặt chân lên sân lập tức bị nhuộm thành bảy sắc cầu vồng. Vì thế sân trường trở thành
chiến trường nơi các bạn bị ném trúng hy sinh oanh liệt. Đến
trường mà không phải học đời học sinh còn gì đẹp hơn thế. Vui
là vậy nhưng Ngọc Thư vẫn thấy buồn. Khoảng cách của nó và
Thái không xa xôi như chân trời góc biển,cũng không phải cách
nhau một vòng trái đất chỉ là đứng trước mặt nhau nhưng không
thể nhận ra tình cảm của đối phương
***
– Chị Thư ơi, chị Thư. Nó nằm dài trên giường, nghe tiếng gọi liền ngóc đầu dậy, bước ra ban công.
– Chị Thư xuống chơi trốn tìm với bọn em đi. Đám con nít bu trước cổng nhà nó
– Đợi chị xíu chị xuống liền. Nó vội chải lại tóc rồi chạy xuống.
Thi xong đám con nít rảnh rỗi, tụ họp nhau chơi trò chơi.
– Chơi trốn tìm chị Thư chơi chung với tụi em nhé. À còn anh
Thái nữa nè. Nghe đến chữ Thái tự nhiên nó không muốn chơi
nhưng như vậy thì không nên thôi lỡ đâm lao thì phải theo lao thôi.
– Mau lên tụi mày bao búa kéo đi. Sau một hồi quyết liệt chơi bao búa kéo nhóc Bi thua cuộc. Và tụi nó đi trốn. Tất nhiên
với kinh nghiệm 18 năm chơi trốn tìm nó định trốn trong đường
luồn nhỏ giữa hai căn nhà. Vừa vặn Minh Thái cũng đang trốn ở
đó, nó lưỡng lự. Bé Bi đếm đến một trăm, bắt đầu đi tìm. Nó
nghe thấy bước chân vô thức rời đi nhưng Minh Thái nắm lấy tay
nó, lôi vào chỗ trốn. Cái chỗ trốn nhỏ bé ấy hai con người
thanh niên phải chật vật lắm mới trốn được. Thư buộc ép sát
vào ngực Thái, hắn vòng tay ôm chặt lấy nó.