
của
gia đình người bị hại.”
Liên Gia Kỳ nghe xong liền nói: “Vậy bây giờ, cháu sẽ lập tức đi gặp gia đình người bị hại xin lỗi và đề nghị bồi thường.”
“Gia Kỳ, tốt nhất là cháu đừng đi găp họ vội. Lúc này, họ thấy cháu, chỉ sợ
là hận không thể ăn tươi nuốt sống cháu đấy. Cứ để tôi thay mặt cháu đến nói chuyện.”
Thế là luật sư thay mặt Liên Gia Kỳ đến gặp bà
Điền Quyên, vợ của ông Diệp Chấn Hùng để nói chuyện bồi thường và xin
hòa giải. Nhưng luật sư có nói thế nào cũng không ăn thua. Người phụ nữ
yếu đuối đó cứ nhắc đến cái chết của chồng là đau khổ tưởng như không
muốn sống nữa. Dù thế nào bà cũng không thể chấp nhận lời đề nghị này.
Hơn nữa, bà còn kiên quyết muốn đương sự phải đích thân ra gặp mặt nói
chuyện. Bà không chấp nhận luật sư đại diện.
Cuối cùng, vị
luật sư không thể thuyết phục được đương sự, đành bảo Liên Gia Kỳ cùng
ông đến nói chuyện. Trên đường đi, ông nhắc nhở anh ta: “Gia Kỳ, nhìn
thấy cháu nhất định người nhà của nạn nhân sẽ vô cùng kích động. Tốt
nhất là cháu phải chuẩn bị sẵn tâm lý.”
Liên Gia Kỳ gật đầu: “Về chuyện này, chú đã cảnh báo cháu rất nhiều lần rồi.”
Trên thực tế, không chỉ luật sư, bắt đầu từ tối anh ta ra tự thú, viên cảnh
sát phụ trách xử lí vụ tai nạn cũng đã nhấn mạnh điều này. Tối đó, khi
nhận lại một số di vật của chồng ở đồn cảnh sát, bà Điền Quyên khóc rất
thảm thiết. các đồng chí cảnh sát dặn anh ta đứng yên trong phòng không
được xuất hiện, nếu không, chắc chắn sẽ bị đánh. Họ đã chứng kiến quá
nhiều vụ vì người thân bị tai nạn xe qua đời mà người nhà không kìm nén
được cảm xúc đã đánh chửi người lái xe gây tai nạn.
Mặc dù đã được nhắc nhở, nhưng khi gặp bà Điền Quyên, Liên Gia Kỳ vẫn không lường trước được. Nếu gia đình người bị hại là những cậu con trai thì có lẽ
anh ta sẽ cẩn thận hơn một chút, nhưng trên thực tế, người thân của nạn
nhân chỉ có một người vợ góa và một đứa con côi. Anh ta nghĩ, nếu họ có
đánh mình vài cái thì cũng có thể chịu đựng được. Nhưng khi bà Điền
Quyên bổ đến như một con hổ điên thì anh đã thật sự giật mình. Anh ta
chưa từng thấy một người phụ nữ nào lại hung dữ điên cuồng đến vậy. Hai
tay bà liên tục tát, đánh, xé, cào cấu, vặn người người anh ta. Hai chân bà không ngừng vừa đá, vừa đạp. Bà vừa đánh, vừa khóc. “Hung thủ giết
người, tôi không cần tiền của cậu, cậu trả lại chồng cho tôi, trả lại
chồng cho tôi.”
Rõ ràng trước mắt chỉ là một người đàn bà yếu đuối, tiều tụy, nhưng anh ta bị tấn công mà không thể chống đỡ nổi. Con con gái của bà ta nữa. Một cô bé trông gầy còm, ốm yếu cũng vừa khóc
vừa lao đến giúp mẹ đánh anh ta. Sau khi hai bàn tay nhỏ khua khoắng
đánh đập loạn xạ, cô bé bám lấy một cánh tay của anh ta mà cắn thật
mạnh, đau thấu tim. Theo bản năng, anh ta muốn cùng thoát ra nhưng lại
không thể nào thoát nổi. Luật sư và mấy viên cảnh sát lao vào vừa giằng
co, vừa khuyên nhủ, khó khăn lắm mới kéo được bà Điền Quyên ra nhưng
không làm sao kéo được cô bé cố sống cố chết cứ cắn chặt cánh tay anh
ta.
Cô bé cứ thế đu bám, hai hàm răng vừa nhỏ vừa chắc đâm
sâu vào da thịt anh ta. Máu đỏ tứa ra, anh ta đâu đến mức toát mồ hôi
lạnh. Anh ta không hề ngờ rằng một cô bé con lại có thể cắn tay mình tứa máu như vậy. Thậm chí, cô bé đã cắn quá mạnh đến mức gãy cả một chiếc
răng sữa. Cuối cùng, khi cô bé nhả ra, tay Liên Gia Kỳ đã thêm một vết
thương. Rất sâu, rất đau, máu không ngừng chảy.
Dưới sự hỗ
trợ của luật sư, anh ta nhanh chóng rời khỏi nơi có mẹ góa con côi đó,
nhưng oán thù và nước mắt của họ thì giống như vết thương trên tay, lúc
nào cũng hiện ra trước mắt anh ta. Anh ta nghĩ, chuyện này muốn hòa giải bằng cách bồi thường chỉ e là không thể. Biểu hiện vừa rồi của mẹ con
bà Điền Quyên đã có thể chứng minh điều đó.
Luật sư cũng nhận ra điểm này và bắt đầu cảm thấy bất lực. Ông đem chuyện trao đổi với
ông Liên Thắng Kiệt, quyết định của ông Liên vô cùng cương quyết. “Dù
thế nào, con trai tôi cũng không thể ngồi tù được. Luật sư Nghê, anh
thay mặt chúng tôi đi gặp cô Điền đó đi. Hãy nói là tôi tự nguyện bồi
thường năm trăm nghìn tệ, mong cô ấy hãy suy nghĩ cho kỹ. Chồng cô ấy
mất, con gái lại còn nhỏ, một mình nuôi dạy con gái nên người là cả một
trách nhiệm nặng nề. Nếu cô ấy chịu chấp nhận khoản bồi thường này thì
cuộc sống của hai mẹ con chỉ có tốt lên chứ không tệ hơn đâu.”
Năm đó, tai nạn giao thông chết người nhiều nhất cũng chỉ bồi thường hai
trăm nghìn tệ. Ông Liên Thắng Kiệt đề nghị bồi thường năm trăm nghìn,
đúng là cả một khoản tiền rất lớn.
Luật sư gật đầu: “Vâng, thưa ông Liên, tôi sẽ đến tìm cô Điền đó để nói chuyện lại lần nữa.”
Liên Gia Kỳ nghe lén cuộc nói chuyện giữa bố và luật sư, sắc mặt thoắt trắng bệch, cậu đến tìm anh trai, nói như muốn khóc: “Anh, luật sư nói, nếu
gia đình người bị hại kiên quyết không chấp nhận bồi thường hòa giải,
anh…có thể phải ngồi tù.”
Liên Gia Kỳ nghe câu này, mặt cũng
tái nhợt. Cúi xuống nhìn vết thương trên cánh tay, anh ta lặng lẽ thở
dài. Sự việc đ