
ên Vũ đến thành phố S chơi sao?”
Du Tinh không nói gì, tiếng khóc lại vang lên. Điền Điền lo chết đi được. “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cậu nói trước đi.”
Đầu bên kia đổi sang giọng một người khác, là giọng đàn ông trung niên tự
giới thiệu mình là một cảnh sát ở một đồn cảnh sát nào đó ở thành phố S. Ông ta nói tối qua khi cảnh sát địa phương bất ngờ kiểm tra một nhà
nghỉ đã bắt được Du Tinh và một nhóm nam nữ dùng ma túy nên đưa về đồn
tạm giam. Đáng lẽ cô ấy sẽ phải bị giam nửa tháng và nộp phạt nhưng niệm tình cô ấy lần đầu phạm tội, có thể phóng thích, có điều vẫn phải nộp
phạt mười nghìn tệ mới có thể ra được.
“Cô là bạn của Du Tinh phải không? Cô ấy nói bố mẹ mình đi công tác không có ở nhà, chỉ có thể nhờ một người bạn đến nộp tiền phạt hộ. Cô xem khi nào có thể đến
được?”
Lời của viên cảnh sát khiến Điền Điền thất sắc kinh
ngạc. Ôi trời ơi, sao lại có thể như vậy được? Dù thế nào cũng không
hiểu nổi, rõ ràng Du Tinh và La Thiên Vũ đến thành phố S chơi, sao lại
đến nỗi hút ma túy để phải vào đồn cảnh sát chứ? Nếu thật sự bị giam nửa tháng thì au này cô ấy còn mặt mũi nào mà gặp người khác? Kiếm đâu ra
ngay mười nghìn tệ để nộp phạt đây?
Thực ra Điền Điền biết bố mẹ Du Tinh không hề đi công tác. Bố mẹ cô ấy đều làm việc ở một cơ quan nhà nước, một là kỹ sư, một là kế toán, đều là những người làm việc lâu năm, cư xử nhã nhặn, không phải là người cao ngạo, được cả cơ quan tôn
trọng. Chuyện Du Tinh bị bắt vào đồn cảnh sát tuyệt đối không thể để bố
mẹ cô ấy biết được. Nếu họ biết chuyện không hay ho này, chưa biết chừng lại nổi giận cũng nên. Thế nên, cô ấy thà giấu bố mẹ đi cầu người bạn
thân của mình còn hơn.
Điền Điền có thể hiểu vì sao Du Tinh
không tìm bố mẹ mà lại cầu cứu cô. May mà bình thường cô làm người mẫu
cũng tích cóp được khoảng mười nghìn tệ. Nếu không e là đành lực bất
tòng tâm. Chỉ là có một điểm Điền Điền nghĩ mãi không hiểu. Vậy còn La
Thiên Vũ? Anh ta đâu rồi? Dù gì anh ta cũng là người đưa Du Tinh đi, bây giờ xảy ra chuyện, anh ta phải có phần trách nhiệm chứ? Đã không quan
tâm còn để cô ấy phải gọi điện thoại đường dài về cầu cứu bạn bè, đây
chẳng phải là nước xa không cứu được lửa gần ư? Chẳng hợp tình hợp lý gì cả.
Nhưng Điền Điền không còn thời gian mà từ từ nghĩ ngẫm
những điểm bất thường nữa. Du Tinh còn đang đợi cô đến nộp phạt để được
thả ra. Bị giam ở đồn cảnh sát thì có khác nào một ngày dài tựa cả năm.
Cô vội rửa mặt mũi, thay đồ ra ngoài. Cô vốn định đến thẳng ngân hàng
rút tiền nhưng nghĩ một mình ra ngoài, còn mang theo nhiều tiền như vậy
thì e là không an toàn. Ngộ nhỡ trên đường bị trộm cướp thì vừa mất tiền mà vừa không cứu được Du Tinh ra. Thôi để đợi đến thành phố S rồi rút.
Điền Điền ra ga tàu mua vé đến thành phố S. Tàu điện rời bến được khoảng nửa tiếng thì Du Tinh lại gọi điện cho Điền Điền. Cô nghĩ chắc cô ấy nóng
ruột quá nên gọi điện đến giục, thế nên vừa nghe máy, cô liền nói ngay:
“Du Tình, cậu đừng vội. Tớ đang đi tàu điện đến thành phố S rồi. Còn
khoảng nửa tiếng nữa là đến thôi.”
Nhưng câu trả lời của Du
Tinh khiến cô không khỏi bất ngờ: “Điền Điền, tớ đã được thả rồi, định
gọi điện bảo cậu không cần phải đến nữa, thật không ngờ cậu đã đi rồi.
Không hổ là người bạn tốt nhất của tớ.”
“Cái gì? Cậu đã được
ra rồi ư? Ai nộp tiền phạt cho cậu?” Dường như hiểu ra mọi chuyện, Điền
Điền bỗng nhiên nói: “Là La Thiên Vũ hả? Tớ nói rồi mà, cậu và anh ta
cùng đến thành phố S, xảy ra chuyện, sao anh ta có thể bỏ mặc cậu được
chứ?”
“La Thiên Vũ chẳng có thời gian mà lo cho tớ đâu. Bây
giờ anh ta còn đang bất tỉnh nhân sự nằm cấp cứu trong bệnh viện ấy. Tớ
bị vào đồn cảnh sát cũng là do anh ta hại cả.”
Điền Điền càng nghe càng kinh ngạc: “Rốt cuộc là thế nào?”
Chiều hôm qua, La Thiên Vũ cũng Du Tinh lái xe đến thành phố S. Ban đầu,
đúng là anh ta đưa cô đi ăn hải sản. Ăn xong thì bọn họ đến thuê một
biệt thự nhỏ bên bờ biển ở khu làng nghỉ mát gần đó. Buổi tối, họ đi
nhảy ở một hộp đêm. Tại đó, La Thiên Vũ gặp bạn, anh ta kéo họ đi bao
một phòng hát, bảy tám người cả nam cả nữ đều cao hứng tìm cảm giác của
các cô ấm cô chiêu hưởng lạc. các hưởng lạc của bọn họ chính là hít ma
túy.
Những thanh niên con nhà giàu này coi đó là phương thức
phiêu du tuyệt vời. Họ cho rằng người có tiền, có thân phận mới có thể
tiêu xài. Cách tiêu xài thời thượng ở quán rượu, sàn nhảy, quán karaoke, hộp đêm… là những nơi giải trí điển hình nhất. Bình thường đám bạn của
La Thiên Vũ thường hít bột ke [1'>, thứ bột trắng dễ dàng hòa tan trong
nước mà không bị kết tủa. Họ có thể tùy ý hòa vào đồ uống hoặc rượu. Hai chai rượu vang trên bàn đã được pha thuốc. Họ cười rủ La Thiên Vũ:
“Thiên Vũ, cùng “bay” đi! Là bột Hà Lan chính hiệu đấy!”
Tuy
trong nước có khá nhiều nơi bán bột ke nhưng bột của Hà Lan mới là tinh
khiết nhất. Nó chính là lựa chọn hàng đầu của những tay chơi đẳng cấp.
Vì vậy bột Hà Lan cực kỳ đắt. Người bình thường không thể mua nổi.
Trước