Insane
Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325423

Bình chọn: 9.00/10/542 lượt.

bọn họ. Nhưng sao có thể kéo dài mãi
được chứ? Cô cũng không thể cứ ngồi lì ở nhà vệ sinh được. Nữ cảnh sát
đã lên tiếng thúc giục, dù không muốn nhưng cô cũng buộc phải ra. Cô cố
gắng chậm rãi lê bước quay trở về buồng giam.

Khi đi ngang
qua văn phòng, Du Tinh bỗng nhìn thấy Liên Gia Kỳ. Anh mặc chiếc áo sơ
mi trắng phối với chiếc quần tây đen đang đứng bên một cậu thanh niên
nhuộm tóc xanh tím đứng trong đám người “bay” tối qua. Du Tinh còn nhớ
mọi người gọi cậu ta là A Tiệp. Tối qua, cậu ta cũng chơi rất điên
cuồng. Nhưng giờ đây, trông bộ dạng cậu ta khá ủ dột, cúi đầu hối lỗi.

Đồn trưởng đồn cảnh sát đứng trước mặt bọn họ, ông ta dặn dò Liên Gia Kỳ
khá cẩn thận: “Phải quản lí thật chặt. Thanh niên được nuông chiều sẽ
rất dễ đi lầm đường. Đặc biệt là những người đã bị nghiện thì càng
phải giám sát chặt hơn. Anh đừng nghĩ rằng bột K không phải là bột
trắng, hít vào cũng không cần phải lo lắng quá. Cách đây không lâu, có
một cậu học sinh cấp ba mười sáu tuổi vì tò mò hít bột K, kết quả là bị
ảo giác, cười như điên như dại đi ra ban công, bay thẳng từ tầng mười
xuống, thiệt mạng tại chỗ. Em họ anh nếu không được dạy dỗ nghiêm chỉnh, chưa biết chừng một ngày nào đó cũng có kết cục như vậy đấy.”

Liên Gia Kỳ vừa gật đầu với đồn trưởng vừa quay đầu liếc nhìn A Tiệp: “Nghe
thấy chưa? Tính mạng là của em. Em phải biết oi trọng hơn bất kì ai mới
phải.”

A Tiệp không nói gì nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ hối hận.

“Đồn trưởng Tôn, xin lỗi đã gây thêm phiền phức cho các anh. Tôi xin phép đưa A Tiệp về trước.”

Đồn trưởng gật đầu, không quên dặn lại lần nữa: “Đưa về nhớ quản lí cho thật chặt đấy.”

Tuy đứng ở ngoài cửa, chỉ nghe được mấy câu nhưng Du Tinh đã rõ mọi chuyện. Hóa ra A Tiệp là em họ của Liên Gia Kỳ. Anh a cũng đến đây nộp phạt bảo lãnh cho cậu ta. Cô thực lòng không muốn quay lại phòng giam với những
cô gái kia để nghe những lời mỉa mai và tục tĩu của họ nữa. Sự xuất hiện của Liên gia Kỳ khiến cô như nhìn thấy tia hi vọng thoát thân. Cô quyết đinh phải tranh thủ cơ hội ngay.

Nghĩ là hành động. Liên Gia Kỳ vừa dẫn A Tiệp ra khỏi văn phòng, Du Tinh lập tức lao thẳng đến
trước mặt anh. “Liên Gia Kỳ, à không, anh Liên, anh có thể nộp phạt cho tôi được không? Đồn cảnh sát nói chỉ cần tôi nộp phạt mười nghìn tệ thì sẽ được thả.

Nhưng hiện tại tôi không mang theo tiền. Đợi
bạn tôi đến thì phải tới chiều mất. Nhưng tôi thật sự không muốn ở đây
nữa. Một phút một giây cũng không. Cầu xin anh giúp tôi với.” Như người
chết đuối vớ được cọc, Du Tinh vội nắm lấy cánh tay Liên Gia Kỳ nói
trong nước mắt.

Hành động của Du Tinh khiến Liên Gia Kỳ vô cùng kinh ngạc: “Cô là ai? Chúng ta quen nhau sao?”

“Anh Liên, anh không quen tôi nhưng tôi biết anh. Tôi là Du Tinh, bạn học
của Điền Điền . Tôi đã từng có duyên gặp anh ở khách sạn Hoàng Triều
nhưng khi đó, chúng ta không hề nói chuyện với nhau.”

Liên Gia Kỳ sững người một lúc, bắt đầu lục lại trí nhớ và nhướng mày có phần ngạc nhiên: “Sao cô lại ở đây?”

Du Tinh chỉ vào A Tiệp, ấm ức nói: “Tối qua tôi và bọn họ cùng bị bắt vào
đây. Khi đó tôi hoàn toàn không biết bọn họ pha bột K vào trong rượu
vang, nhưng đồn cảnh sát chẳng quan tâm nhiều như vậy, họ giam tôi cùng
với những người này.”

Liên Gia Kỳ nghe thế liền cau mày liếc A Tiệp. A Tiệp lập tức biện minh: “Không liên quan gì đến em. Cô ấy là do La Thiên Vũ dẫn đến.”

“Anh Liên, xin anh hãy nộp phạt
giúp tôi để tôi có thể nhanh chóng được thả ra. Tôi đảm bảo, sau khi về
sẽ lập tức đem tiền đến trả anh. Nếu anh không yên tâm, tôi có thể viết
giấy vay nợ, tôi còn có thể thế chấp cả di động cho anh nữa. Tôi nghĩ
bây giờ trên người tôi cũng chẳng có gì đáng tiền cả…”

“Được
rồi.” Liên Gia Kỳ ngắt lời đảm bảo của Du Tinh, nói ngắn gọn: “Cô không
cần phải nói nữa. Tôi sẽ làm thủ tục bảo lãnh cho cô.

Lúc này Du Tinh chỉ cảm kích trước bốn con số không thôi. Cô liên tục nói lời
cảm ơn: “Ah Liên, cảm ơn anh, cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh.”

Lúc Điền Điền lên tàu đến thành phố S, Du Tinh và Liên Gia Kỳ cũng vừa ra
khỏi đồn cảnh sát. Liên Gia Kỳ đưa Du Tinh và A Tiệp đến thẳng hộp đêm
Happy tố qua. Chiếc xe Mitsubishi của cậu ta vẫn còn đỗ ở đó. Cậu ta đòi đến lấy xe, nhất quyết không chịu cùng Liên Gia Kỳ về gặp bố mẹ mà muốn yên tĩnh một mình. A Tiệp học đại học ở thành phố S. Thành tích không
tồi, con người cũng không tệ, chỉ là còn quá trẻ, dễ dàng mù quáng trước cái gọi là “ngầu”, thứ gì kích thích cũng muốn thử. Kết quả cậu ta đã
cùng đám bạn dính vào thứ thuốc phiện loại nhẹ này. Sau khi “bay” vài
lần, cậu ta cảm thấy rất hay, rất tuyệt. Có điều, tối qua không may bị
bắt vào đồn cảnh sát, còn La Thiên Vũ vì dùng bột K quá liều mà phải vào đưa vào bệnh viện cấp cứu. Điều này khiến cậu ta bắt đầu tỉnh ngộ ra
phần nào: hít ma túy không phải là trò đùa, không cẩn thận quá trớn sẽ
mất mạng như chơi.

Liên Gia Kỳ cũng không miễn cưỡng, chỉ dặn dò cậu ta: “A Tiệp, em cũng lớn nh