
đây, La Thiên Vũ và họ đã từng “bay”. Bột Hà Lan không những có thể
khiến người ta sinh ra ảo giác mới lạ mà còn “giúp” tinh thần phấn
khích, nhảy múa điên cuồng hết mức. Một mặt, anh ta không thể từ chối
khoái cảm mạnh mẽ mà loại thuốc này đem lại, mặt khác, anh ta định sẽ
chiếm đoạt Du Tinh tối nay. Nếu như lừa được cô uống hai ly rượu vang có pha bột K cùng “bay” thì đêm nay anh ta có thể ngất ngây ngây ngất rồi.
Thế là La Thiên Vũ ngoái đầu lại gọi Du Tinh: “Anh có bạn ở phòng đằng kia. Cùng vào chơi nhé! Đông người càng vui mà.”
Du Tinh không biết họ là ai, chỉ hào hứng đi theo anh ta. Sau khi uống
một ly rượu vang vào bụng, thuốc dần dần ngấm. Ban đầu, cô chỉ cảm thấy
toàn thân kiệt sức nhưng khi tiết tấu nhạc điên cuồng dội lên, một loại
cảm hưng phấn kì lạ từ xương cốt lan ra, cô cảm thấy hứng khởi thật sự.
Trong phút chốc, cô đã lắc mình theo điệu nhạc, nhảy múa điên cuồng.
Rồi chẳng có cảm giác gì nữa, nhảy múa điên cuồng . Rồi chẳng có cảm
giác gì nữa, chỉ là cơ thể không ngừng xoay chuyển và đầu óc bắt đầu
nặng trĩu…
Đêm đó, Du Tinh căn bản không hề biết nó kết thúc
như thế nào. Cô chỉ biết sáng hôm sau, khi tỉnh dậy cô đã ở trong đồn
cảnh sát. Những người cùng “bay” khi đó đều có mặt. Tất cả các xét
nghiệm nước tiểu đều dương tính chứng tỏ họ đều dòng ma túy. Cảnh sát
đã giam cả đám thanh niên này lại, duy chỉ thiếu La Thiên Vũ. Vì anh ta
chơi điên cuồng quá, vừa uống vừa hít, kết quả dùng bột K quá liều nên
bất tỉnh nhân sự, đồng tử dãn ra, hít thở khó khăn, còn chưa kịp về đồn
cảnh sát đã phải đưa đến bệnh viện cấp cứu trước.
Sau khi
biết rõ ngọn nguồn, Du Tinh sợ quá òa lên khóc. Cô ấy nói rằng mình
không hề biết đã uống phải rượu pha bột K. Thực ra cô ấy cũng là người
bị hại, không thể giam cô ấy cùng với đám người đó được. Du Tinh vừa nói vừa khóc, vừa khóc vừa nói, nước mắt lưng tròng, vô cùng đáng thương.
Cuối cùng phía đồn cảnh sát đã đồng ý chỉ cần cô ấy nộp phạt mười nghìn
tệ thì có thể được thả ra. Nhưng cô ấy nào dám gọi điện bảo bố mẹ đến
thành phố S nộp tiền phạt cho mình. Thế nên cô ấy chỉ gọi điện cầu cứu
Điền Điền thôi.
Nghe Du Tinh giải thích ngọn ngành xong,
những điều Điền Điền không hiểu thì cuối cùng cũng đã rõ, nhưng cô lại
thắc mắc việc khác: “Du Tinh, nói như vậy thì không phải La Thiên Vũ nộp tiền phạt cho cậu. Vậy là ai? Cậu làm gì có người quen ở thành phố S
chứ?”
“Điền Điền, người này cậu cũng quen đấy. Nhưng chắc là cậu không ngờ anh ta lại đến đồn cảnh sát cứu tớ đâu.”
“Ai vậy? Cậu đừng ăn nói lấp lửng nữa. Có phải là Hoắc Khởi Minh không?”
Điền Điền đoán là Hoắc Khởi Minh vì anh ta là bạn thân của La Thiên Vũ. Nếu
anh ta nhận được tin La Thiên Vũ gặp rắc rối ở thành phố S thì chắc sẽ
đến xem sao. Sau đó, hẳn là biết Du Tinh bị bắt vào đồn cảnh sát nên
đương nhiên ra tay giúp đỡ.
“Không phải đâu. Là Liên Gia Kỳ.”
Liên Gia Kỳ! Điền Điền không thể nghĩ được là anh ta nên nhất thời tròn xoe
mắt, há hốc mồm kinh ngạc: “Liên Gia Kỳ, sao có thể chứ? Cậu có quen anh ta đâu.”
“Đúng là anh ta không quen tớ nhưng tớ biết anh ta.”
--- ------ ------ -----
[1'> Bột Ke là viết tắt của bột Ketamine, loại ma túy tổng hợp được sử dụng
nhiều thứ hai ở Hồng Kông và Trung Quốc, chỉ đứng sau bạch phiến. Dân
chơi thường gọi là bột K hoặc vitamin K. Ketamine có tác dụng mạnh hơn
thuốc lắc rất nhiều.
Sau khi Du Tinh gọi
điện cho Điền Điền đến nộp phạt giúp thì cứ nhấp nha nhấp nhổm như ngồi
trên đống lửa. Phong giam nhốt đến mấy cô gái trẻ liền. Trừ cô ấy ra,
những người khác mặt đều trát đầy son phấn, nhìn thoáng qua cũng biết là gái gọi. Chắc đội cảnh sát đã “bắt cả mẻ” tối qua. Những cô gái này
bình tĩnh hơn Du Tinh rất nhiều. Rõ ràng họ không phải lần đầu vào đây.
Bị nhốt ở đồn cảnh sát mà họ chẳng hề tỏ ra lo sợ chút nào, chỉ thấy
buồn chán thôi. Họ nói rằng, cứ vào đây mà muốn ra thì phải nộp phạt một khoản tiền lớn, thế là ngang đi làm không công nửa tháng. Du Tinh bị
kẹt giữa những cô gái này giống như một chú thỏ trắng lạc giữa bầy cáo,
đúng là không thể ăn nhập, không thể thích ứng. Cứ nghe họ nói chuyện
“đi khách” và “làm ăn” cô lại đỏ mặt tía tai. Cô không tránh khỏi cảm
thấy có phần coi thường những người làm thêm việc này. Cảm nhận được sự
dè chừng và coi thường của Du Tinh, các cô gái kia liền xoay sang nhìn
cô với ánh mắt lạnh lùng, mỉa mai. Họ nói cô thì trong sáng gì chứ, rụt
rè gì chứ! Nếu vậy đã chẳng bị giam ở đồn cảnh sát. Tối qua bị bắt vào
đây cả, ai trong sạch hơn ai là mấy chứ! Thế nên chẳng có ai có tư cách
coi thường ai đâu.
Có cô còn nhếch môi buông một câu: “Rõ ràng là gái bao còn giả bộ trinh nữ.”
Bị các cô gái đó bao vây công kích, Du Tinh mặt tím tái chạy ra gõ cửa,
lấy lí do muốn đi vệ sinh để ra khỏi phòng giam. Một nữ cảnh sát dẫn cô
đến nhà vệ sinh. Cô cố ý ở đó rất lâu, không có ý gì khác, chỉ là muốn
kéo dài thời gian mà thôi. Cô không muốn nhanh chóng quay lại buồng giam để làm đối tượng châm chọc của