
Cô định thần lại, không nghĩ đến nữa vì càng nghĩ lại càng thấy xẩu hổ.
Ăn cơm xong Điền Điền và Du Tinh cùng lên xe của Liên Gia Kỳ. Chiếc xe lao như tên bắn hướng về phía thành phố G.
Ban đầu, Điền Điền và Du Tinh cùng ngồi ở ghế sau, nhưng sau khi đi được
một đoạn, Du Tinh chau mày nói cảm thấy khó chịu, đầu rất đau. Điền Điền không hiểu: “Vừa rồi còn khỏe, sao tự nhiên lại đau đầu thế?”
“Thực ra, sáng nay thức dậy tớ đã thấy hơi khó chịu rồi. Chắc là tại tối qua uống phải bột K. Bây giờ đầu tớ đau khủng khiếp.”
“Hả? Vậy cậu có cần đến bệnh viện không?”
Liên Gia Kỳ ngồi hàng ghế trước lái xe, nghe vậy thì ngoảnh đầu lại nhìn rồi nói: “Chắc là không sao đâu. A Tiệp nói sau khi dùng bột K thì sẽ đau
đầu khó chịu, nhưng triệu chứng này sẽ dần dần qua đi.”
Nghe anh nói như vậy, Điền Điền cũng thấy yên tâm.
Du Tinh ngồi dựa vào ghế, hai mắt nhắm nghiền, mãi sau cô mới mở mắt ra
nói với Điền Điền: “Điền Điền hay cậu lên ghế trước ngồi để tớ nằm ở
ghế sau một lát. Ngồi thế này ngủ khó chịu lắm.”
“Ừ! Được rồi.”
Liên Gia Kỳ dừng xe để Điền Điền lên ngồi bên ghế phụ lái. Sau khi Du Tinh
nằm thoải mái ở ghế sau, anh còn lấy chiếc com lê của mình đưa cho cô.
“Cô đắp tạm đi. Cẩn thận kẻ bị lạnh.”
Du Tinh vô cùng xúc động: “Cảm ơn anh Liên. Anh thật là tốt.”
Chiếc xe nổ máy chạy trên đường cao tốc thẳng băng và thoáng đãng. Du Tinh
dần dần chìm vào giấc ngủ. Ghế sau yên tĩnh như không có người. Trên xe
dường như chỉ có Điền Điền và Liên Gia Kỳ. hai người bọn họ cùng giữ im
lặng không nói gì. Cô không phải là người giỏi ăn nói, anh có vẻ cũng
không phải là người thích nói chuyện. May mà trên xe có radio, những
bản nhạc du dương phần nào xua tan đi bầu không khí tĩnh lặng này.
Tiếng chuông điện thoại đã phá vỡ bầu không khí đó, Liên Gia Kỳ đeo tai nghe, ngay sau câu nói đầu tiên của anh, Điền Điền đã biết ngay là ai gọi
đến: “Gia Ký, chuyện gì vậy?”
Điền Điền không biết Liên Gia
Ký nói gì với anh trai trong điện thoại, nhưng qua mấy câu anh đáp lại
thì cô cũng có thể hiểu được lõm bõm.
“Không sao. A Tiệp đã
về trường rồi. Cậu ấy hứa với anh sau này sẽ không động đến những thứ đó nữa… Phải rồi, sao em biết tin nhanh thế?... Mẹ đúng là có chuyện gì
cũng nói với em ngay… Được rồi. Em mau lên lớp đi. Tạm biệt.”
Đợi anh cúp điện thoại, Điền Điền ngần ngừ mãi mới lên tiếng: “Anh Liên… Em trai của anh… Anh ấy… vẫn còn giận à?”
Câu hỏi chẳng đầu chẳng đuôi nhưng cô biết Liên Gia Kỳ sẽ hiểu. Quả nhiên
anh trả lời đúng trọng tâm: “Không đâu. Cậu ấy dã nghĩ thông suốt rồi.
Nếu hồi ấy, cậu ấy không lén lái xe đi hóng gió cũng không cố tăng tốc
lúc đèn đỏ thì đã không sảy ra chuyện gì. Cậu ấy nói rốt cuộc bản thân
vẫn phải có trách nhiệm. Thế nên cậu ấy không thể oán mình xui xẻo
được.”
Trên thực tế, sau chuyện này, Liên Gia Ký đúng là oan
uổng , nhưng người xui xẻo nhất vẫn là Liên Gia Kỳ. Vì anh đã phải gánh
chịu mọi trách nhiệm, mọi thù hận ngay từ lúc ban đầu. Lúc này, Điền
Điền càng nghĩ lại càng cảm thấy có lỗi. Cô cụp mi xuống, lí nhí nói lời xin lỗi: “Anh Liên, trước đây tôi trách nhầm anh, có thái độ không tốt
với anh. Tôi thật sự vô cùng xin lỗi.”
Giọng Liên Gia Kỳ rất
bình tĩnh: “Không có gì. Cô không hề biết chân tướng sự việc mà. Đối
diện với người mà mình nghĩ là đã đâm chết bố mình, thù hận như vậy cũng là chuyện cực kỳ bình thường. Tôi có thể hiểu được.”
Nói
thực là sau khi biết chân tướng sự việc, nếu Liên Gia Kỳ và Liên Gia Ký
cũng kích động, cùng giận dữ thì Điền Điền còn cảm thấy dễ chịu một
chút. Thà anh nổi điên lên, chửi cô đánh cô một trận cho hả giận còn hơn là thái độ thấu hiểu này. Anh như vậy càng khiến cô cảm thấy mình có
lỗi. Cảm giác đó cứ luẩn quẩn trong đầu khiến cô không thể nào xua tan
được. “Anh Liên, bây giờ tôi đã biết rõ hcana tướng sự việc, Ngoài cảm
thấy có lỗi ra, tôi còn có một ý nghĩ. Tôi muốn… trả lại anh số tiền năm trăm nghìn tệ anh bồi thường năm đó.”
Câu nói của Điền Điền khiến Liên Gia Kỳ thật sự bất ngờ. Anh ngoảnh đầu sang nhìn cô chăm chú. “Cô nói gì cơ?”
Điền Điền không nhìn anh, chỉ cúi gằm xuống, nhắc lại câu nói của mình: “Tôi nói tôi muốn trả lại anh số tiền năm trăm nghìn tệ đó. Cái chết của bố
tôi không phải do anh em anh gây ra, vậy thì các anh cũng không có lý do gì phải bồi thường mẹ con tôi số tiền này. Đương nhiên tôi không thể
một lần hoàn trả ngay được nhiều như thế, nhưng tôi có thể trả dần dần,
giống như trả góp vậy. Mỗi tháng tôi sẽ trả anh một phần, đến khi nào
hết thì thôi. Như vậy, anh có thể chấp nhận không?”
Điền Điền đã cân nhắc rất kĩ về điều này. Từ sau khi biết chân tướng sự việc,
trong lòng cô đã nảy sinh ý nghĩ, nhất định phải đem số tiền bồi thường
kia trả lại Liên Gia Kỳ. Năm đó, bố cô bất chấp tính mạng đổi lấy số
tiền này để lo cho cuộc sống của mẹ con cô. Trong di thư, ông đã nói,
khiến một người lái xe vô tội gặp phải “xui xẻo” như vậy, lòng ông cũng
vô