
biết rõ về thân thế của Điền Điền. Khi Liên Gia Kỳ sắp xếp cho
cô, anh đã dặn đi dặn lại họ. Bây giờ, phát hiện ra mình vô tình nhắc
đến chuyện đau lòng của Điền Điền, cô lập tức xin lỗi: “Xin lỗi em. Chị
làm em nhớ lại chuyện buồn rồi.”
Điền Điền cố gượng cười:
“Không sao đâu ạ.”Ngừng một lát cô đứng dậy nói: “Mọi người cứ nói
chuyện tiếp đi, em ra xem ang sen đó trước đây ạ.”
Khi bóng Điền Điền xa dần, Liên Gia Kỳ mới đưa tay cầm chiếc di động đang tít tít tít báo có
tin nhắn đến. Anh mở ra xem, là tin nhắn của Hoắc Lệ Minh. Nói chuyện
qua điện thoại, cô không thể nào hiểu được lời anh nói, vì cô không nghe thấy, cũng không nhìn thấy cử động của môi anh nên chỉ có thể liên lạc
bằng cách nhắn tin.
“Gia Kỳ, em nghe nói hôm nay anh từ Hồng Kông về. Lâu lắm rồi không gặp, tối nay anh có rảnh không, cũng đi ăn với em nhé?”
Đọc tin nhắn này, Liên Gia Kỳ im lặng mãi không trả lời. Tằng Thiếu Hàng
ngồi bên cạnh anh không tránh khỏi có chút tò mò: “Gia Kỳ, sao thế? Tin
nhắn của ai mà khiến bộ dạng cậu khó coi như vậy?”
Cái tên
Hoắc Lệ Minh khiến vợ chồng Tằng Thiếu hàng và Lục Hiểu Du cùng đưa mắt
nhìn nhau, rồi cùng thở dài: “Gia Kỳ, xem ra cô Hoắc Lệ Minh này thật sự rất thích cậu đấy. Cậu hết lần này đến lần khác né tránh nhưng cô ấy
vẫn chủ động liên lạc. Nếu cô ấy là một cô gái bình thường thì còn có
thể từ chối thẳng thừng. Nhưng cô ấy lại câm điếc. Quá tuyệt tình sẽ
khiến lòng tự tôn yếu đuối của cô ấy bị tổn thương. Chuyện này thật sự
là không dễ giải quyết đâu.”
Câu nói này của Lục Hiểu Du đã
đánh trúng nỗi lòng của Liên Gia Kỳ, anh khổ sở chau mày: “Đúng vậy.
Thật sự không dễ giải quyết chút nào.”
Tằng Thiếu Hàng đưa ra kế sách: “Cũng không khó thế đâu. Hay là cậu nói với cô ấy cậu đã có
bạn gái rồi. Như thế, cô ấy tự nhiên sẽ bỏ cuộc thôi.”
Nhưng
Lục Hiểu Du lại lắc đầu: ‘Cách này không được. Người quen biết của Liên
Gia Kỳ đều biết, sau khi Tạ Uẩn Nhã sang Pháp, cậu ấy đã có bạn gái
đâu…”
Chưa nói hết câu, bỗng cô dừng lại, có chút lúng túng xin lỗi: “Sorry, Gia Kỳ.”
Liên Gia Kỳ điềm đạm nói: “Không có gì. Những điều chị nói đều là sự thực, có gì phải xin lỗi đâu.”
Tằng Thiếu Hàng ngồi bên bèn chuyển chủ đề. Tuy họ vẫn trò chuyện tiếp nhưng rõ ràng Liên Gia Kỳ không muốn nói gì nữa. Ngồi một lát, anh cũng đứng
lên đi: “Anh chị uống trà tiếp đi nhé! Tôi đi dạo vườn hoa một lát.”
Điền Điền đã tìm đến ang trồng sen phía sau nhà kính trồng lan. Đó là một
cái ang màu nâu sậm, lớp men tươi sáng mịn màng. Trong ang có vài chiếc
lá sen nhỏ nổi trên mặt nước. Màu xanh của nó thật đáng yêu. Ngoài ra
bên trong còn nuôi hai chú các chép đuôi đỏ. Chúng bơi tung tăng dưới
những tán lá sen tạo nên những gợn sóng lăn tăn. Cảnh cá nô đùa bên sen
thật vô tư.
Sen vẫn chưa ra nụ, lá sen vẫn chưa đua chen
nhưng Điền Điền vẫn ngẩn ngơ mãi bên ang mà không muốn rời đi. Đã lâu
lắm rồi cô không nhìn thấy sen. Từ sau khi gia đình cô chuyển đến nhà
mới, công viên ngày xưa cách nhà mới khá xa nên họ cũng rất ít khi đi.
Đặc biệt là sau khi bố cô mất, mẹ con cô càng không đến đó vì sợ chạm
đến ký ức đau lòng. Bây giờ, tình cờ thấy ang sen trong vườn hoa, cô có
chút buồn buồn man mác. Cô ngẩn người nhìn những lá sen tròn tròn nhỏ
nhỏ rất lâu. Tiếng bước chân nhè nhẹ ngắt quãng phút ngẫn người của Điền Điền. Cô ngẩng đầu lên thì thấy Liên Gia Kỳ.
Nhìn thấy nỗi buồn sâu trong mắt cô, Liên Gia Kỳ cố ý nói đến chuyện khác. “Phải rồi. Du Tinh không sao rồi chứ?”
“Cậu ấy không sao rồi. A Tiệp đã gọi điện nói rõ mọi chuyện với mẹ La Thiên
Vũ. Phải rồi, Du Tinh muốn mời anh và A Tiệp đi ăn cơm để tỏ lòng cảm
ơn.”
“Không cần đâu. Không sao là tốt rồi. Còn cô? Có quen với chỗ này không?”
Cô gật đầu thật mạnh: “Vâng, rất tốt ạ! Anh Tằng Thiếu Hàng và chị Hiểu Du đều rất nhiệt tình.”
“Về hai người bọn họ thì không cần phải nói. Giao cô cho họ, tôi cũng yên tâm hơn nhiều.”
Liên Gia Kỳ lại một lần nữa buột miệng nói từ “yên tâm” khiến Điền Điền nghe mà trái tim lại một lần nữa rung động. Tận đáy lòng, cô âm thầm lặp lại câu nói này và cảm thấy thật thân thiết. Khi trái tim đang rung rinh
như treo trên một sợi dây thì bỗng cô lại đỏ mặt.
Liên Gia Kỳ lại nhớ ra hỏi: “Phải rồi. Cô đã thôi việc ở công ty Kinh Kỉ chưa?”
“Tôi đã nói chuyện với Jack rồi. Anh ấy đồng ý để tôi hoàn thành hai công
việc đã sắp xếp rồi nghỉ. Thế nên ngày mai, sau khi xong việc làm người
mẫu quảng cáo cho Thế Giới Mới Xinh Đẹp thì tôi cũng chính thức hết hợp
đồng với công ty.”
“Mai mấy giờ bắt đầu? Là chi nhánh nào của Thế Giới Mới Xinh Đẹp vậy?”
“Hai giờ chiều mai tại cửa hàng chính trên đường Vạn An ạ. Hom nay, sân khấu và băng rôn đã được dựng và treo ở trước cửa rồi.”
“Nắng chiều rất gắt, dễ bị say nắng lắm. Tôi còn nhớ, trước đây, trong một
chương trình khuyến mãi đã có người mẫu bị say nắng ngất xỉu. Sức khỏe
cô có ổn không? Nếu cảm thấy không được khỏe như lần