
thì vẫn có thời thời gian gọi lại chứ! Phải rồi, cô cảm
thấy làm việc ở vườn hoa cầu vồng thế nào? Vẫn ổn chứ?”
Tuy
biết Liên Gia Kỳ không nhìn thấy nhưng Điền Điền vẫn gật đầu cái rụp:
“Rất ổn ạ! Ở đó thật sự là quá đẹp! Tôi thích lắm! Hơn nữa vợ chồng anh
Tằng Thiếu Hàng và chị Lục Hiểu Du đều rất tử tế.”
“Đúng vậy. Họ đều là người rất tốt. Cô làm việc cùng họ thì tôi yên tâm rồi.”
Liên Gia Kỳ buột miệng nói ra câu đó khiến lòng Điền Điền chợt rung động mơ
hồ. Tựa như chuồn chuồn chạm vào ngọn lá sen, nhẹ nhàng như không.
Du Tinh gọi điện cho A Tiệp thì mọi chuyện hóa ra thuận lợi lạ thường. Cậu ta nhận lời giúp cô nói rõ mọi chuyện với mẹ La Thiên Vũ ngay, còn nói: “Vừa rồi, anh Gia
Kỳ đã gọi điện dặn tôi, bảo tôi nhất định phải nói rõ với mẹ Thiên Vũ,
không thể để bà ấy đến gây phiền phức cho cô. Tôi sẽ giải quyết chuyện
này. Cô cứ yên tâm đi.”
Có lời nói này, cuối cùng Du Tinh
cũng có thể yên tâm. Cô cũng thầm cảm ơn Liên Gia Kỳ đã suy nghĩ chu đáo như thế. Anh còn gọi điện dặn dò trước A Tiệp, nên cô không cần phải
dài dòng mất thì giờ mà A Tiệp đã nhận lời giúp cô ngay.
“Điền Điền, Liên Gia Kỳ giúp tớ hết lần này đến lần khác. Tớ muốn mời anh ấy
đi ăn một bữa để tỏ lòng cảm ơn. Nhưng nên đi đâu ăn đây? Những chỗ bình thường thì không thích hợp với anh ấy. Những nơi quá đắt thì tớ lại
không mời nổi. Bây giờ tớ còn đang mắc nợ đầy mình, khoản nợ mười nghìn
tệ kia rồi từ từ tớ sẽ trả cậu nhé!”
“hay là cậu mua một món quà tặng anh ấy là được rồi. Đỡ phải mời đi ăn phiền phức như vậy.”
“Nhưng mua quà cũng không dễ thế đâu. Những món quà đắt tiền thì tớ không mua nổi, quà bình thường thì tớ không dám tặng.”
“Tặng quà quan trọng nhất là bày tỏ tấm lòng, không nhất định phải đắt tiền mới coi là có thành ý.”
Họ đang thảo luận về vấn đề quà tặng thì Hoắc Khởi Minh gọi điện tới nói
rằng anh ta vừa từ nhà La Thiên vũ ra, đã thuyết phục được mẹ La Thiên
Vũ rồi. Cuối cùng là giọng đòi công nửa đùa nửa thật: “Các cô định cảm
ơn tôi thế nào đây?”
Điền Điền nhất thời không tiện trả lời: “Điều này… để tôi hỏi Du Tinh trước rồi gọi lại cho anh sau nhé!”
Điền Điền vừa cúp điện thoại của Hoắc Khởi Minh thì di động của Du Tinh lại
đổ chuông. Là A Tiệp gọi điện đến báo cùng một tin vui. Cậu ta vừa gọi
điện đến nhà họ La và nói rõ mọi chuyện với mẹ La Thiên Vũ.
“Thật là cảm ơn cậu. ừm! Tôi muốn mời cậu và anh họ cậu đi ăn một bữa để bày
tỏ lòng cảm ơn. Khi nào thì hai người có thời gian vậy?”
Du
Tinh cảm thấy không thể cảm ơn suông được, tất nhiên phải bày tỏ chút
thành ý. A Tiệp từ chối, cảm ơn: “Không cần đâu. Chuyện trong tầm tay ấy mà. Hơn nữa, tôi và anh họ lại đều không ở thành phố G. Không cần khách sáo đâu.”
Hai cô gái trao đổi nội dung cuộc điện thoại của
mình. Với lời dặn “hãy cảm ơn thế nào cho tốt” của Hoắc Khởi Minh, rõ
ràng Du Tinh không hề nhiệt tình cảm ơn như với Liên Gia Kỳ. Vì chuyện
của La Thiên Vũ nên cô khó tránh khỏi nghĩ xấu về Hoắc Khởi Minh. Hơn
nữa, tuy lần này anh ta đã giúp Du Tinh nhưng vụ “đòi công” của anh ta
làm cho cô có chút phản cảm. Tớ mời anh ta đi ăn bữa cơm hải sản ở Vạn
Gia Đăng vậy.”
Điền Điền không thể không phì cười: “Du Tinh,
thái độ của cậu bây giờ với khi bàn cách cảm ơn Liên Gia Kỳ đúng là hoàn toàn khác nhau đấy.”
Du Tinh cũng không phủ nhận: “Vì với
Liên gia Kỳ, tớ thật lòng muốn cảm ơn anh ấy, nhưng với Hoắc Khởi Minh
chỉ là hoàn thành nhiệm vụ mà thôi. Nói thực tớ có chút coi thường anh
ta cứ mở miệng ra là đòi “cảm ơn như thế nào”. Người thật lòng muốn giúp sẽ không yêu cầu người khác phải cảm ơn mình. Như Liên Gia kỳ chẳng
hạn.”
Lại nói đến Liên Gia Kỳ, Du Tinh nghĩ, nếu anh ta không có ở thành phố G, lại bận như vậy, mời đi ăn e là anh ta không có thời
gian, cho nên tặng quà vẫn tiện hơn.
“Điền Điền, tớ cảm thấy
tặng quà tiện hơn là mời đi ăn. Một bữa cơm ăn là xong, một món quà thì
có thể được giữ lại. Cậu thấy thế nào?”
Điền Điền tán thành gật đầu: “Có lý. Vậy cậu nghĩ xem tặng cái gì thì thích hợp?”
“Một mình tớ nghĩ cũng chẳng ích gì. Tớ lại không biết Liên Gia Kỳ thích gì, có nghĩ cũng không nghĩ ra. Phải rồi! Anh chị chủ vườn hoa nơi cậu làm
thêm đều thân thiết với anh ấy, hay là cậu đi hỏi hộ tớ đi, xem thường
ngày anh ấy thích thứ gì.”
Chỉ là buột miệng hỏi nhưng Điền Điền không hề do dự nhận lời ngay: “Được. Lần sau, tớ sẽ đi hỏi giúp cậu.”
Hai ngày sau đều phải lên lớp, Điền Điền không có thời gian đến vườn hoa
cầu vồng. Mãi đến buổi trưa cuối tuần, cô mới đi được. Cô phụ giúp Tằng
Thiếu Hàng ở nhà kính trồng hoa lan cả buổi, Lục Hiểu Du cười khì khì
gọi họ về nhà uống trà trưa.
Dưới cây ngô đồng đẹp như tranh
vẽ trước căn nhà gỗ nhỏ, một bộ bàn ghế gỗ được bày giữa thảm cỏ xanh.
Trên bàn được phủ một chiếc khăn trải màu xanh lam, bày bộ đồ uống trà
và món điểm tâm cầu kỳ. Một bó hoa hồng đặt ở góc bàn tỏa hương thơm
ngát hòa cùng với hương thơm của t