The Soda Pop
Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325833

Bình chọn: 7.00/10/583 lượt.

tự động lắp
trong vườn rồi. Nhiều lắm thì cũng chỉ nhúng tay vào một chút việc như
học xới cho đất tơi xốp, bón phân gì đó. Ngoài ra cô còn theo Lục Hiểu
Du học cắm hoa và làm những đồ điểm tâm chế biến từ các loài hoa ăn
được.

Lục Hiểu du học chuyên ngành tiếng anh. Sau khi tốt
nghiệp cô làm phiên dịch cho một công ty nhỏ, chuyên phụ trách dịch
những tài liệu hoặc văn bản tiếng Anh về tài chính. Vì công việc ở đó
khá nhàn rỗi nên cô có nhiều thời gian và tâm tư để dành cho gia đình.
Bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ là biển hoa tuyệt đẹp, bên trong cũng cắm hoa
khắp nơi. Hoa trong tay cô không chỉ làm đẹp không gian mà còn có thể
làm thành những món điểm tâm ngon miệng.

Lục Hiểu Du dạy Điền Điền làm mứt hoa hồng trước.

Đầu tiên, cô dẫn Điền Điền đi hái hoa hồng, cẩn thận chọn những bông hồng
đỏ có cánh thật dày, màu sắc thật tươi. Sau khi hái được hai giỏ hoa
nhỏ thì họ lại nhẹ nhàng bứt những cánh hoa ra, rửa sạch, phơi khô, sau đó mới chính thức bước vào công đoạn chế biến.

Cánh hoa hồng đỏ lớn nhỏ được xếp thành một tầng trong chiếc bát đã đổ đường trắng
xuống đáy, sau đó lại rắc một lượt đường trắng lên trên. Rồi cứ như vậy, một lớp cánh hoa lại một lớp đường trắng, vừa xếp vừa rải vừa dùng
chiếc gậy cán bột ấn nhẹ. Không bao lâu, đường và cánh hoa sẽ hợp thành
mứt hoa hồng có màu sắc tươi sáng và hương thơm ngào ngạt. Lục Hiểu Du
lấy hai chiếc lọ thủy tinh thật đẹp đổ hỗn hợp vừa làm vào, lại rưới lên đó một lớp mật ong rồi đóng nắp lại.

“Được rồi. Hai tháng
nữa mở ra sẽ có món mứt ngọt thơm nức. Có thể dùng để quết bánh mỳ, cũng có thể pha thành đồ uống, còn có thể cho vào sữa hoặc là dùng làm bánh
bông lan hoa hồng, nấu cháo hoa hồng… Tóm lại là rất nhiều cách sử dụng. Món này không chỉ ngon mà còn có tác dụng làm đẹp. Con gái ăn vào cực
kỳ tốt.”

Làm xong hai lọ mứt hoa hồng, Lục Hiểu Du đưa cả cho Điền Điền mang về, còn tặng cô thêm một lọ mình đã làm xong từ trước
nữa. Điền Điền mang ba lọ mứt hoa hồng về tặng Du Tinh một lọ, mình giữ
một lọ, còn một lọ chuẩn bị mang về nhà cho mẹ ăn.

Dường như
tâm trạng Du Tinh không được tốt lắm. Cô nhận món quà chỉ tiện miệng nói một tiếng cám ơn rồi mặt mày ủ dột nói với Điền Điền : “Mẹ của La Thiên Vũ vừa gọi điện cho tớ.”

Điền Điền không hiểu: “Bà ấy gọi điện cho cậu làm gì?”

“Bà ấy nói, nếu con trai bà ấy dùng bột K là do ảnh hưởng của tớ, là tớ làm anh ta hư hỏng, còn nói sẽ đến trường tìm tớ để hỏi tội. Điều này… nếu
bà ấy thực sự đến trường gây sự, không phải nhà trường sẽ biết chuyện tớ bị nhốt vào đồn cảnh sát sao? Cậu nói xem, liệu trường có đuổi học tớ
không? Như vậy, chẳng phải tớ hết đời rồi sao? Bố mẹ tớ mà biết, chắc
chắn sẽ tức chết mất.” Du Tinh nói một tràng dài như sắp phát khóc.

Điền Điền nghe mà kinh ngạc: “Cái gì? Mẹ La Thiên vũ nói như vậy thật sao?
Bà ấy dựa vào cái gì mà đến tìm cậu hỏi tội? Rõ ràng con trai bà ấy còn
lừa cậu cơ mà. Thật là chẳng hiểu lí lẽ gì cả.”

Du Tinh gật đầu đánh
rụp: “Đúng vậy. Mẹ anh ta nói năng rất ghê gớm. Hơn nữa còn chẳng thèm
quan tâm đến đạo lý. Bà ấy chẳng chịu nghe tớ giải thích mà cứ nhận định rằng tớ dẫn La Thiên Vũ đi dùng bột K. Điền Điền, bây giờ phải làm sao
đây? Không thể để mẹ anh ta đến trường tìm được.”

“Du Tinh, cậu đừng lo. Có lo cũng chẳng ích gì. Cậu hãy bình tĩnh lại để nghĩ cách đã.”

Hai cô gái lo lắng bàn bạc cả buổi mà cũng chẳng nghĩ ra được đối sách gì
hay. Nếu mẹ La Thiên Vũ kiên quyết đến trường gây rắc rối cho Du Tinh,
tránh thì không tránh nổi, chạy khỏi hòa thượng cũng chẳng thể chạy khỏi chùa. Việc nếu đã vậy, chỉ có thể chuẩn bị ứng chiến trực diện mà thôi.

“Du Tinh, cậu đừng sợ. nếu mẹ La Thiên Vũ thật sự đến trường làm loạn thì
cậu cứ nói thẳng mọi chuyện trước mặt bà ấy. Phải dũng cảm tranh đấu
chứ!”

Du Tinh khổ sở thở dài: “Cũng chỉ có thể vậy thôi.
Nhưng nói thực là tớ vẫn không muốn để mẹ anh ta đến trường gây chuyện.
Tớ sợ chuyện này mà đưa lên ban giám hiệu thì không biết sẽ thế nào. Tớ
đã bị bắt đến đồn cảnh sát, kết quả xét nghiệm nước tiểu cũng chứng minh tớ đã dùng ma túy. Điều này sẽ rất khó chứng minh là tớ tự nguyện hay
bị ép buộc. Nếu nhà trường vì chuyện này mà đuổi học tớ thì oan uổng
quá!”

Điền Điền chỉ có thể an ủi cô: “Cậu đừng nghĩ ngợi
nhiều như thế. Chưa biết chùng bà ấy chỉ gọi điện thoại chửi mắng một
trận thôi chứ không làm loạn thật đâu. Những người có tiền như bà ấy
chắc cũng phải giữ thể diện chứ!”

Nhưng Du Tinh vẫn vô cùng
lo lắng, Điền Điền nghĩ ngợi: “Hay là tớ gọi điện thoại cho Hoắc Khởi
Minh. Anh ta và La Thiên Vũ thân thiết như thế, chắc anh ta cũng nói
chuyện được với mẹ của cậu ta. Thử xem liệu có thể nhờ anh ta ra mặt
giải thích với mẹ của La Thiên Vũ và khuyên nhủ bà ấy không?”

Mắt Du Tinh sáng lên: “Được đấy, được đấy! Điền Điền, cậu mau gọi điện cho Hoắc Khởi Minh đi.”

Điền Điền gọi điện, nội dung cuộc nói chuyện đúng như dự liệu của Hoắc Khởi
Minh. Môi anh ta nhếch lên nụ cườ