Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325743

Bình chọn: 7.00/10/574 lượt.

ép cáo từ. Tạm biệt.”

Sau khi Liên Gia kỳ lái xe đi, Điền Điền và Du Tinh lên nhà. Cô đã đến nhà
Du Tinh nhiều lần và có thể coi là khách thường xuyên. Gặp bố mẹ bạn, cô chào hỏi vô cùng thân thiết. Thấy con gái đột nhiên về nhà, bố mẹ Du
Tinh cảm thấy có chút kì lạ: “Không phải con nói cũng bạn đến thành phố S chơi hai ngày sao? Sao lại quay về thế?”

Cô trả lời tự nhiên như thật: “Con thấy chẳng có gì vui cả. Thời tiết lại nóng nữa nên con
về sớm hơn một chút. Đúng không, Điền Điền?”

Điền Điền cũng
chỉ có thể nói dối giúp cô nàng, mong qua được cửa của phụ huynh: “Vâng
ạ! Chẳng có gì vui cả nên chúng cháu quay về trước.”

Để tránh bố mẹ tiếp tục truy hỏi, Du Tinh vội kéo Điền Điền vào phòng mình nói
chuyện. Chưa được mấy câu, di động của Điền Điền đã đổ chuông. Màn hình
hiện tên người gọi đến là Hoắc Khởi Minh. “Điền Điền, cô biết không? Tối qua, La Thiên Vũ và Du Tinh ở thành phố S xảy ra chuyện rồi.”

Tin tức của Hoắc Khởi Minh đã đến quá muộn. Điền Điền bình tĩnh đáp. “Tôi biết rồi.”

“Sao cô biết? Du Tinh gọi điện báo cho cô à? Thật không ngờ, lần này Thiên
Vũ lại ăn chơi trác táng đến như vậy. Còn đem Du Tinh cùng đi “bay”, kết quả là bị giam trong đồn cảnh sát. Bây giờ phải có người đến nộp phạt
bảo lãnh. Nhưng trong đám bạn của cậu ấy thì lại không có ai biết Du
Tinh cả, Thiên Vũ thì nằm trong bệnh viện, e là không có ai thay cậu ấy
đến nộp phạt cả. Tôi thấy hay là tôi đến thành phố S một chuyến đưa Du
Tinh ra. Cô có muốn đi cùng không? Lúc này, chắc cô ấy rất mong có bạn
bè ở bên.”

Câu nói của Hoắc Khởi Minh khiến Điền Điền vô cùng cảm động. “Cảm ơn anh đã quan tâm đến Du Tinh. Nhưng sáng nay, cậu ấy
đxa ra khỏi đồn cảnh sát rồi. Chúng tôi vừa từ thành phố G về. KHông có
chuyện gì nữa. Anh không cần phải đến đó đâu.”

Rõ ràng câu
trả lời của cô đã khiến Hoắc Khởi Minh vô cùng kinh ngạc. “Cái gì? Du
Tinh đã được ra rồi ư? Cô chạy đến thành phố S sao không gọi tôi? Tôi
lái xe đưa cô đi chẳng tiện hơn nhiều à?”

“Tôi đi tàu điện
cũng rất tiện. Đâu cần phải làm phiền anh. Nhưng khi tôi đến nơi, Du
Tinh đã ra khỏi đồn cảnh sát rồi. Là Liên Gia Kỳ bảo lãnh cho cậu ấy.”

Giọng Hoắc Khởi Minh bỗng cao vống lên. “Liên Gia Kỳ? Sao lại là cậu ta? Cậu ta có quen cô ấy đâu.”

“Anh ấy không quen Du Tinh nhưng Du Tinh biết anh ấy. Du Tinh nói, khi đó
Liên Gia Kỳ đến nộp phạt bảo lãnh cho em họ mình là A Tiệp. Cậu ấy đã
nhờ anh ấy giúp đỡ.”

Đầu bên kia mãi không có động tĩnh gì,
Điền Điền nghĩ là bị mất tín hiệu rồi nên a lô, a lô mấy tiếng liền. Mãi sau, Hoắc Khởi Minh mới lên tiếng: “Vậy cô… sau khi đến thành phố S
cũng đã gặp Liên Gia Kỳ à?”

Giọng anh trầm hẳn xuống như
tiếng sấm ẩn trong cơn mưa bão. Điền Điền chẳng hề giấu giếm, nói hết
với anh ta: “Tôi đến nơi, anh ấy và Du Tinh cùng đến ga tàu đón tôi.
Buổi trưa chúng tôi đi ăn cơm cùng nhau. Sau đó, anh ấy tiện đường lái
xxe chờ chúng tôi về thành phố G. Hôm nay may mà có Liên Gia Kỳ. Nhưng
thực sự là làm phiền anh ấy quá! Du Tinh vừa rồi còn nói, không biết nên cảm ơn anh ấy thế nào nữa. Chúng tôi đang nghĩ xem nên mua quà tặng hay mời anh ấy đi ăn…”

Điền Điền còn chưa nói hết câu thì Hoắc
Khởi Minh bỗng ngắt lời cô. “Xin lỗi nhé! Bây giờ tôi đang có việc. Tôi cúp máy trước đây.”

Giọng anh ta vừa dứt thì tiếng tút tút
vang lên trong điện thoại. Điền Điền cũng chẳng lấy gì làm lạ. Hoắc Khởi Minh bận rộn cũng là chuyện bình thường. Trước đây anh ta từng bận đến
hai tháng liền chẳng liên lạc gì với cô kia mà.

Sau khi cúp điện thoại, Du Tinh ngồi bên nghe cả buổi liền hỏi: “Hoắc Khởi Minh gọi điện đến hả?”

“Phải. Anh ta vẫn còn tử tế. Biết La Thiên Vũ phải vào viện, cậu ở đồn cảnh
sát chắc chắn không có người nào lo nên rủ tớ cùng đến thành phố S đón
cậu.”

Du Tinh không đánh giá cao anh ta lắm: “Nghe có vẻ như
anh ta thực sự không tồi. Có điều, quan hệ giữa Hoắc Khởi Minh và La
Thiên Vũ tốt như thế . Người ta có câu “vật họp theo loài”. Liệu anh ta
có khác gì La Thiên Vũ không?”

Điền Điền sững người: “Tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Vì La Thiên Vũ không tốt nên cậu nghĩ bạn anh ta cũng thế sao?

Du Tinh nói lấp lửng: “Chỉ là tớ cảm thấy thế thôi. Quan hệ giữa bọn họ
thân thiết như thế, giống như hai con châu chấu cùng trên một sợi dây
thừng, một người không ra gì người người kia cũng khó mà tốt đẹp lắm.”



Vừa cúp máy, Hoắc
Khởi Minh giận dữ ném di động đi. Mọi bực tức của anh ta đều trút lên
chiếc điện thoại Nokia số lượng có hạn xui xẻo kia.

Tối qua,
Hoắc Khởi Minh chơi qua đêm ở một hộp đêm cao cấp nào đó. Đến sáng, anh
ta mới về nhà, ngủ liền một mạch đến chiều mới dậy. Di động vừa bật lên
thì thấy tin nhắn của bạn bè gửi đến, lúc đấy anh ta mới biết La Thiên
Vũ xảy ra chuyện ở thành phố S nên vội gọi điện đi tỏ lòng quan tâm. Mẹ
La Thiên Vũ nghe máy của anh ta, nói anh ta đang nằm trong phòng cấp
cứu, vẫn đang hôn mê, tạm thời không thể nghe điện thoại được.


Pair of Vintage Old School Fru