Disneyland 1972 Love the old s
Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325584

Bình chọn: 7.00/10/558 lượt.

tố cáo cũng chẳng được. Cô hiểu không?”

Điền Điền kinh hãi đưa tay bịt miệng. Phía sau câu lạc bộ cao cấp mà Jack
miêu tả như thiên đường đó lại tồi tệ thế sao? Nếu cô bị Jack thuyết
phục, không biết gì mà cứ chạy đến tham gia thì liệu có trở thành Du
Tinh thứ hai không?

Như đoán được cô đang nghĩ gì, Liên Gia
Kỳ lại nói: “Tuy Du Tinh bị bắt vào đồn cảnh sát nhưng có thể nói là lần này cô ấy vẫn rất may mắn. Nếu không phải cảnh sát đột kích kiểm tra
thì không biết tối qua, cô ấy đã xảy ra chuyện gì. Nếu đem so sánh thì
việc bị giam ở đồn cảnh sát một đêm lại còn tốt hơn.”

Điền
Điền nghe xong thì vô cùng sợ hãi. Nói như vậy, chuyện tồi tệ mà Du Tinh gặp phải tối qua chẳng phải là còn may mắn chán sao. May mà cô ấy không xảy ra chuyện gì lớn. nếu không cô ấy sẽ khó mà chịu đựng nổi mất. Dù
sao, Du Tinh cũng quen La Thiên Vũ qua cô.

“Anh Liên, cảm ơn
anh đã nhắc nhở. Phải rồi, hôm đó ở khách sạn Hoàng Triều, anh đã từng
nhắc nhở tôi. Lúc đó, tôi không chịu nghe anh, còn quay lại mắng anh một trận. Thật sự xin lỗi.”

“Không sao. Chuyện đã qua rồi. Nếu
bây giờ cô chịu nghe ý kiến của tôi, tôi đề nghị tốt nhất cô đừng làm
người mẫu ở Kinh Kỉ nữa. Một là công ty này có chút vấn đề, hai là công
việc này cũng không hợp với cô.”

Liên Gia Kỳ cảm thấy người
mẫu là nghề không sạch sẽ, muốn không bị nhiễm thói hư trong mớ hỗn độn
xấu xa đó cũng khó. Có thể làm được việc “gần bùn chẳng hôi tanh mùi
bùn” e rằng chỉ có hoa sen mà thôi, con người rất dễ bị đồng hóa theo
môi trường. Thực ra, anh không muốn thấy Điền Điền lầm đường lạc lối
bước vào con đường này.

Điền Điền do dự hoài nghi: “Nhưng mà… Tôi cũng không thể nói đi là đi được. Ngày mai tôi có buổic hụp hình ở
tiệm áo cưới. Chủ nhật tuần sau, ở quảng trường mua sắm Thế Giới Mới
Xinh Đẹp của các anh còn co buổi họp báo về mỹ phẩm của một thương hiệu, cần có người mẫu quảng cáo. Lịch làm việc đã sắp xếp của rồi.”

“Cô có thể tiếp tục hoàn thành những công việc bình thường này nhưng tuyệt
đối không được nhận lời đi ăn những bữa cơm chùa kiểu đó nữa. làm xong
mọi việc thì cô nộp đơn thôi việc với công ty đi. Tôi nhắc lại lần nữa,
công việc này thật sự không thích hợp với cô đâu.”

Điền Điền
im lặng. Đúng là cô đã từng tự hỏi công việc người mẫu có điểm nào hợp
với mình? Cô không phải là cô gái có suy nghĩ thoáng, lại không giỏi
tiệc tùng và giao tiếp. Bây giờ, cô còn thỉnh thoảng từ chối một vài bữa cơm chùa, khiến Jack giận dữ. Nhưng nếu nghỉ làm, cô nhất thời khó tìm
được công việc thích hợp và thu nhập khả quan. Trong khi dó, cô còn đang tìm cách làm thế nào để kiếm và tiết kiệm được tiền, “trả góp” năm trăm nghìn tệ cho Liên Gia Kỳ mà.

Liên Gia Kỳ có thể đoán ra
nguyên nhân cô chần chừ không quyết định ngay. Anh thở dài nói: “Điền
Điền, cô đừng cố chấp nữa. Nếu cô vì muốn trả tiền cho tôi mà tiếp tục
làm việc ở công ty này, vậy thì tôi nhắc lại với cô lần nữa, chúng tôi
tự nguyện bồi thường, à cũng không cần phải lấy lại nữa. Thế nên, cô
không cần kiếm tiền trả tôi. Tôi không nhận đâu.”

“Anh Liên,
có thể anh cảm thấy việc tôi trả lại số tiền này là tự tìm lấy phiền
phức. Thực ra, tôi cũng khá do dự, có nên chủ động nhận lấy món nợ này
không. Năng lực của tôi có hạn, muốn trả số tiền này là điều vô cùng khó khăn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng cảm thấy nên làm thế, dù trả
được một phần cũng tốt. Vì nếu không, lòng tôi sẽ cảm thấy áy náy không
yên. Tôi tin bố tôi ở trên trời có linh cũng bày tỏ sự áy náy. Tôi muốn
dần dần trả lại số tiền đó để bố tôi ở dưới suối vàng cũng được yên
tâm.”

Lời nói chân thành của Điền Điền khiến Liên Gia Kỳ
không biết nói gì, cũng không tỏ thái độ gì. Mãi sau, anh mới chậm rãi
nói: “Được rồi. Nếu đã như vậy, tôi chấp nhận kế hoạch của cô. Nhưng cô
thôi việc ở công ty người mẫu đi đã. Tôi sẽ sắp xếp cho cô một công việc làm thêm ngoài giờ học. Lương tháng sẽ trực tiếp chuyển cho tôi coi như tiền trả góp của cô. Cô thấy thế có được không?”

Điền Điền không hề do dự. “Được ạ!”

Thậm chí làm ở đâu, làm việc gì, cô cũng chẳng hề hỏi. Cô hoàn toàn tin tưởng vào sự sắp xếp của Liên Gia Kỳ.

“Vậy thì quyết định như vậy đi. Tôi sẽ sắp xếp trước một chút. Hai ngày nữa, tôi sẽ gọi điện thông báo cho cô.”

Xe đã vào đến địa phận thành phố G.

Khi Du Tinh bị gọi dậy, cô ấy vẫn còn mơ mơ màng màng: “Đến rồi à?”

Điền Điền đáp lời: “Đúng vậy. Về đến nhà cậu rồi. Cậu đã đỡ đau đầu chút nào chưa?”

“Ngủ một giấc, tớ cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi.”

Hai cô gái cùng xuống xe, Liên Gi Kỳ lấy hành lý của Du Tinh ra đưa cho cô. Cô lại một lần nữa cảm kích nói lời cảm ơn: “Anh Liên, hôm nay thật sự
rất cám ơn anh.”

“Không có gì.”

Vì Liên Gia Kỳ đã
giúp đỡ họ rất nhiều lại còn đưa Su Tinh về tận nhà nên cô bèn mời anh
vào nhà chơi, ngỏ ý muốn giữ anh và Điền Điền ở lại nhà mình ăn tối.

Liên Gia kỲ nhẹ nhàng cám ơn và từ chối. “Không được rồi. Tôi còn có việc. Tôi xin ph