Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325695

Bình chọn: 9.00/10/569 lượt.

r/>Bà La còn oán hận nói trong điện thoại: “Ai đã lừa Thiên Vũ nhà cô dùng
bột K chứ? Thật là quá đáng! Trước đây nó rất ngoan ngoãn. Tất cả là do
đám bạn xấu dụ dỗ.” Trong mắt bà La, con trai bà không sai, trăm sai
ngàn sai đều là người khác. Nếu không phải người khác làm hư La Thiên
Vũ, thì anh ta tuyệt đối là một đứa con ngoan.

Sau khi nói
chuyện với bà La, Hoắc Khởi Minh nhớ ra Du Tinh. Nếu La Thiên Vũ nằm
trong bệnh viện bất tỉnh nhân sự thì Du Tinh bị bắt vào đồn cảnh sát
chắc chắn sẽ không có ai lo. Tuy lúc đó cả nhóm gặp họa, về lý sẽ giúp
đỡ lẫn nhau nhưng những người khác đều không biết Du Tinh, chắc sẽ không có ai lo cho cô ấy. Hơn nữa mấy người đó được gia đình nộp tiền bảo
lãnh ra đều khó tránh khỏi bị chửi mắng một trận, ai còn tâm trạng đâu
mà lo cho người không quen biết cơ chứ! Rất có thể Du Tinh vẫn bị nhốt ở trong đồn cảnh sát chưa ra được. Vừa hay anh ta có thể diễn màn “anh
hùng cứu mỹ nhân” rồi.

Đương nhiên màn “anh hùng cứu mỹ nhân” này, Hoắc Khởi Minh không để ý gì đến Du Tinh thì muốn nhân cơ hội rũ
Điền Điền đi cùng. Đương nhiên, trước mặt cô cũng phải vất vả khổ sở đến cứu bạn cô. Chắc chắn sẽ khiến cô vô cùng cảm kích . Mà cảm kích thì
ấn tượng tuyệt đối sẽ tăng, không biết chừng Điền Điền lại nhìn anh ta
bằng con mắt khác. Hoắc Khởi Minh càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch này
rất hay. Anh ta lập tức gọi điện thoại cho Điền Điền. Nào ngờ cô trả lời lạnh như băng, phút chốc khiến anh ta sững sờ.

Liên Gia Kỳ!
Liên Gia Kỳ chết tiệt đã vượt mặt anh ta hoàn thành nhiệm vụ “anh hùng
cứu mỹ nhân” một cách xuất sắc, còn mời hai cô gái đi ăn cơm, rồi tiện
đường chở họ về thành phố G. Khi Điền Điền nhắc tới Liên Gia Kỳ thì
giọng đầy cảm kích, sự cảm kích vốn là thứ anh ta muốn thu hoạch từ kế
hoạch của mình, bây giờ chưa leo cây đã bị người khác hái mất quả. Kẻ đó lại còn là Liên Gia Kỳ, người mà anh ta căm ghét nhất! Hoắc Khởi Minh
càng nghĩ càng tức, tưởng sắp phát điên đi được. Tại sao cứ phải là Liên Gia Kỳ? Anh ta dựa vào cái gì mà cướp mất mọi thứ của anh? Ông trời rõ
ràng là giúp Liên Gia Kỳ mà.

Buồn bã, tức giận cả buổi, người giúp việc đến gõ cửa gọi Hoắc Khởi Minh xuống nhà ăn cơm. Khi ra ngoài, anh ta liếc mắt sang phòng đối diện thì Hoắc Lệ Minh cũng đang bước ra. Bình thường, Hoắc Lệ Minh không sống ở đây. Cô và mẹ đẻ có một căn nhà
riêng. Nhưng năm ngoái mẹ cô bị bệnh qua đời, ông già đã gọi cô về nhà ở cùng và bố trí cho một căn phòng. Cô cũng rất ngoan ngoãn, thường về
làm con gái hiếu thảo. Với chuyện này, Hoắc Khởi Minh mặt lạnh như băng. Anh ta thầm nghĩ, may mà mẹ mình không còn, nếu không thấy cảnh này
cũng sẽ tức chết mất. Đứa con gái riêng ở ngoài lại đường đường chính
chính về nhà ở.

Thấy Hoắc Khởi Minh, Hoắc Lệ Minh mỉm cười
dừng bước, tỏ ý nhường anh ta đi trước. Với người anh trai cùng bố khác
mẹ này, cô luôn chu toàn lễ phép. Hoắc Khởi Minh lại chẳng có chút cảm
tình nào với cô em gái này. Thực ra, công bằng mà nói, Hoắc Lệ Minh là
cô gái ngoan vì cô bị câm điếc. Cô không giống như những cô gái bình
thường ríu ra ríu rít mà ngày ngày đều im lặng. Nếu cô không phải do ông già và người đàn bà ở bên ngoài sinh ra thì chắc Hoắc Khởi Minh sẽ
không ghét cô đến thế. Khi biết Hoắc Lệ Minh thích Liên Gia Kỳ, ông già
cũng cật lực tác thành cho hôn sự này, không tiếc đem một phần tài sản
làm của hồi môn cho cô. Điều này vô tình đánh động đến miếng pho mát của Hoắc Khởi Minh. Anh ta càng không thích cô em. Vì sự tồn tại của cô
khiến lợi ích của anh ta bị uy hiếp.

Thường ngày, Hoắc Khởi
Minh chẳng thèm để ý gì đến Hoắc Lệ Minh, nhưng hôm nay, anh ta lại chủ
động lên tiếng hỏi: “Lệ Minh, dạo này em có gặp Gia Kỳ không?”

Hoắc Lệ Minh nhìn khẩu hình, hiểu ý anh ta thì bẽn lẽn mỉm cười: “Không ạ!
Tập đoàn Liên thị có ý định năm sau sẽ vào thị trường Hồng Kông nên dạo
này anh ấy khá bận.”

Hoắc Khởi Minh cười ngoài mặt mà trong
lòng chẳng muốn cười chút nào. “Liên Gia Kỳ bận ư? Vậy sao trưa nay cậu
ta còn rảnh rỗi mời Điền Điền đi ăn vậy? Lệ Minh, e là Gia Kỳ không muốn gặp em nên mới tìm cớ thoái thác thôi.”

Sắc mặt Hoắc Lệ Minh trắng bệch, cả người sững sờ. Trông bộ dạng của cô, tâm trạng Hoắc Khởi Minh lại vui mừng như muốn huýt sáo.

Khoảng tám giờ sáng thứ hai, Điền Điền nhận được điện thoại của Liên Gia kỳ. Anh nói rất
ngắn gọn: “Hôm nay cô có rảnh không? Tôi bảo người đưa cô đến chỗ làm
mới để làm thủ tục.”

“Buổi chiều đi. Chiều nay tôi không phải lên lớp.”

“Vậy hai giờ chiều cô ra cổng trường đợi tôi nhé!”

Đúng giờ hẹn, Điền Điền đợi xe đến. Trong xe có một tài xế trung tuổi. Người đó xuống xe mở cửa cho cô. “Cô Diệp phải không? Anh Liên bảo tôi đến
đón cô.”

Người tài xế đưa Điền Điền đi về phía Nam và nhanh
chóng ra khỏi thành phố đến vùng núi ở ngoại ô. Đầu đường vào núi có cửa sắt tự động đóng mở. Xe vừa đi qua thì như đi vào một biển màu xanh bát ngát. Bóng cây xanh rợp kín hai bên đường núi bằng phẳng, thênh thang.
Cành là đan xen như tầng tầng lớ


80s toys - Atari. I still have