Marry Me, Sister!

Marry Me, Sister!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323974

Bình chọn: 7.5.00/10/397 lượt.

y kem chính là tên nhóc đó rồi ăn,
ăn hết thì thôi. Thật là tức không thể chịu nổi.

Và Thiên Bối đã làm một điều thật ngốc nghếch khi ăn hết đống kem đó, hậu quả thật khó lường.



Một ngày
chim phải gió, chó chết trôi, thiên lôi sấm chớp...một ngày nắng tắt sau những rặng mây thưa thớt. Một ngày đông lạnh lẽo, bên trong căn biệt
thự mái đỏ...

Chương Vương Tử dạy sớm, thay quần áo chuẩn bị đi học, từ nay cậu
không dám tắm buổi sáng nữa, lần trước cũng đủ để cậu kinh đến già rồi.
Loay hoay một hồi với cái caravat mà mãi không thắt nút được, cậu cáu
kỉnh, bắt đầu cao giọng:

- Bà chị! Dậy thắt dùm tôi cái coi.

Trả lại cậu là sự im lặng, người trên giường kia vẫn trùm chăn kín mít, không cử động, cậu quát ầm lên:

- Này...đừng có ngủ nữa, dạy ngay cho tôi.

Vẫn im lặng.

Vương Tử bực dọc, đi đến tận giường cô, giật phắt cái chăn ra:

- Này...đồ con heo...dậy...

Nhưng đập vào mắt cậu là hình ảnh Thiên Bối đang co ro, tay bấu chặt
vào ga giường, mặt lẫn môi trắng bệch như bị bệnh. Cậu hốt hoảng ngồi
xuống lay mạnh người cô:

- Này, bà chị bị gì thế?

Người Thiên Bối nũn ra như con chi chi, ẽo oặt trên tay cậu, tóc bết
vào trán, mồ hôi bịn rịn khắp người. Mắt nhắm nghiền vì mệt mỏi, lông
mày nhíu lại. Vương Tử thấy tay mình nóng lên, cậu hoảng hồn, hóa ra là
người cô rất nóng. Cậu hô hoán cả nhà lên:

- Có ai không? Giúp với.

Mọi người nghe thì ai nấy chạy vội vào, bàng hoàng khi Thiên Bối bất
tỉnh nhân sự trên giường. Sau một hồi bác sĩ khám bệnh thì ra Thiên Bối
bị cảm nặng. Kê xong đơn thuốc cho cô, ông bác sĩ ra về.

Còn lại mọi người nghệt ra, trông ai cũng "ngơ ngác như con nai vàng
đạp trên lá vàng khô", cũng đơn giản thôi, vì đây là lần đầu tiên...cô
bị ốm.

Vương Tử mặc có hơi ngạc nhiên những vẫn cười nói:

- Thật không tin nổi, quái vật như bà chị mà cũng có lúc nằm bẹp như con gián sao?

Câu nói vừa dứt thì cũng là lúc… một tiếng "chát" đanh thép vang lên.

Vương Tử ngơ ngác, cảm nhận một bên má mình bỏng rát vì đau. Đối diện
cậu là khuôn mặt nghiêm nghị và nỗi tức giận cố gắng kìm nén của người
anh trai.

Thiên Bối khẽ nhăn mặt, cô lờ mờ nhìn thấy những hình ảnh nhập nhằng, không rõ đầu cuối trong cơn mê sảng.

Vương Tử thật sự sốc, lần đầu tiên anh đánh cậu, từ bé đến giờ. Tất cả mọi người, từ ông Chương, đến hai bà vợ cũng căng mắt ra nhìn hành động vừa rồi. Không ngờ Vương Thần dịu dàng của họ lại đánh em như vậy.
Nhưng không thèm để ý xung quanh, cậu gằn giọng, đôi mắt ngun ngút lửa
giận hướng vào em trai:

- Vương Tử...đừng tưởng anh không biết việc làm tối qua của em.

Sau đó cậu quay ra nhìn Thiên Bối với ánh mắt dịu nhẹ, ấm áp, rồi đi
thẳng ra khỏi phòng. Ông Chương ngậm ngùi nhìn rồi cũng đi ra xem mọi
chuyện thế nào. Hai bà mẹ cũng theo đó đi ra. Trong phòng chỉ còn lại
Vương Tử đang chết lâm sàng tại chỗ, mắt ngây đi cùng Thiên Bối đang mê
man trên giường. Cậu nhìn về phía người con gái của mình đang bất tỉnh,
lòng đau xót. Hóa ra việc làm tối qua của cậu...lại sai trầm trọng như
vậy. Chỉ định trêu cô ấy thôi không ngờ mọi việc lại thành ra thế này.
Cậu đau đớn ngồi lại cạnh giường, nắm chặt tay cô, đôi tay nóng bỏng vì
sốt. Hàng lông mi khẽ chớp chớp...Cậu thấy tim mình đau nhói, anh đánh
cậu là đúng lắm, ai bảo cậu đã khiến người còn gái của mình bị thành thế này, đúng là đồ xấu xa mà.

Thiên Bối khẽ chớp mi, cô khó nhọc mở mắt nhìn người trước mặt, là Vương Tử, tự nhiên thấy bực kinh khủng, cô ú ớ:

- Ôi ốm ồi ó, ướng ưa? ( Tôi ốm rồi đó, sướng chưa?). - Giọng cô khản đặc, nói không rõ nữa, cổ họng lại đau rát, rất khó chịu.

Vương Tử ngạc nhiên quay ra nhìn. Nhận thấy ánh mắt trong veo ấy đang
chĩa thẳng vào mình, Thiên Bối lại càng muốn điên lên, đáng lẽ giờ này
cô đang được tung tăng đến trường với bạn bè và thầy cô, cùng tấm bảng
và viên phấn trắng chứ, hoặc ít ra là thủ thỉ tâm tình chuyện trên trời
dưới biển với Mẫn Mẫn. Cớ sao lại bắt cô phải rung rúc trong giường như
con mèo hen gặp nước vậy? Thật đáng giết!

Cô gồng dậy lấy tay đấm thùm thụp vào người Vương Tử. Nhưng mà với
tình trạng của cô hiện giờ thì tất nhiên là chả có tí xi nhê gì với
Vương Tử cả, bằng chứng là cái nụ cười chịu đựng đáng ghét kìa." Đánh
nữa đi, chị đánh nữa đi."

Cậu đau lòng muốn chết, thà người phải chịu đau ốm là cậu còn hơn là cô ấy.

- Ồ ộc ác, ôi ét ậu! ( Đồ độc ác, tôi ghét cậu!) Thiên Bối vẫn ra sức đấm đá.

Bất ngờ Vương Tử giang tay giữ chặt tay cô, mạnh bạo cúi xuống hôn lên đôi môi nóng ran của cô.

Thiên Bối quay đơ, nụ hôn lúc này nóng kinh khủng, cô bắt đầu thấy
chóng mặt. Cô cố dùng chút sức lực ít ỏi của mình đẩy Vương Tử ra, nhưng vô ích, trái lại còn khiến cậu ôm chặt hơn.

Vốn chỉ định trêu đùa cô một chút, nhưng không ngờ, vị ngọt trên làn
môi ấy quá kích thích, khiến cậu không sao dứt ra được. Nụ hôn càng lúc
càng sâu,


Disneyland 1972 Love the old s