Old school Swatch Watches
Marry Me, Sister!

Marry Me, Sister!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324330

Bình chọn: 9.00/10/433 lượt.

ết điều vừa xảy ra ở bảng tin nhà trường.

- Dạ?

- Tôi không hề trách việc em làm nghề nghiệp đó. Nhưng tại sao em lại
khai trong sơ yếu lí lịch của mình là em có người thân. Trong khi sự
thật lại không phải như vậy.- Giọng cô vẫn đều đều, tuy nhiên cô lại dễ
dàng nhận ra sự tức giận đang tăng dần.

Thiên Bối biết, biết trong tờ giấy xin nhập học của cô, lão gia đã ghi
luôn tên mình và Mai phu nhân vào ô cha mẹ. Việc cô giáo biết điều này,
hẳn là đã điều tra kĩ lưỡng mới biết...

Cô là trẻ mồ côi.

- Tôi không nghĩ em lại nói dối như vậy, việc làm của em không những làm ảnh hưởng đến hình ảnh nhà trường mà còn làm xấu đi chính danh dự của
em nữa. Thôi tôi cũng không nói vòng vo chi nhiều, nhưng xét cho cùng,
với lực học của em và cộng thêm việc nói dối lần này, tôi quyết
định...ĐUỔI HỌC.

Thiên Bối đang cúi gằm mặt bỗng ngẩng vụt lên, bàng hoàng kinh hãi. Đuổi học? Hình phạt là đuổi học. Nước mắt đã lăn khỏi khóe mi, cô cố tìm một chút ánh sáng trong lời nói của cô:

- Em...xin...lỗi cô, nhưng...

- Tôi không chấp nhận bất cứ lời giải thích nào!- Cô hiệu trưởng gần như quát lên.

Thiên Bối thấy đau thắt, lời nói của cô chẳng phải là hơi quá hay sao? Cô không để ý đến cảm giác lúc này của học sinh hay sao?

Vương Thần bỗng lên tiếng:

- Vâng, coi như là đã xong, em sẽ đưa Thiên Bối về trường em học.

Thiên Bối lại mở to đôi mắt đẫm nước nhìn cậu, rồi lại nhìn cô giáo, thực lòng không hiểu gì cả. Cô hiệu trưởng lạnh lùng:

- Tùy em.

Thế đấy, ngôi trường gắn bó với cô suốt hai năm trời giờ ruồng rẫy cô
như một con vật tội nghiệp. Thiên Bối thất thểu bước ra khỏi sân trường, Vương Thần khẽ ôm lấy bờ vai run run của cô, tỏ ý an ủi. Thiên Bối
chẳng buồn để ý, cô hướng mắt nhìn lại ngôi trường yêu dấu lần cuối
cùng...để rồi chôn vùi tất cả kỉ niệm vào sâu thẳm con tim như đóng gập
lại cuốn nhật kí đã phai màu.

Cô khẽ cựa mình ra khỏi tay Vương Thần, cúi đầu nói nhỏ:

- Xin lỗi, tớ muốn ở một mình.

Nói xong, cô quay bước đi ngược lại hướng nhà mình, từng bước chân não
nề khiến không gian cũng trở nên tang thương. Đông lạnh, lòng cô cũng
lạnh lẽo vô cùng. Một màu trời trắng xóa ảm đạm, nắng vàng yếu ớt in lên những bước chân dường như đang phai nhòa theo thời gian. Bóng một cô
gái bé nhỏ càng trở nên trong suốt...giữa gió đông lạnh.

Vương Thần nhìn theo cô, trong lòng cậu lúc này cảm thấy thế nào cậu
cũng không biết. Nhưng như thường lệ, khóe môi đẹp vẫn nhếch lên thành
một nụ cười, điều này làm cậu hài lòng hơn bao giờ hết.




Thiên Bối bật dậy khỏi giường, mồ hôi túa ướt vầng trán, cả người cô đẫm mồ
hôi, những sợi tóc dính vào hai bên cổ, cô thở dốc. Lại là cơn ác mộng
đó, gần đây cô đêm nào cũng mơ đến nó.

Cô mơ thấy Vương Thần nhìn mình, nhìn rất lâu, rất chăm chú, tưởng như muốn nuốt gọn cô vào hai con ngươi trong suốt màu cà phê đó. Chỉ có
điều, ánh mắt đó không hề dịu dàng, không hề ấm áp, nó đáng sợ, rất đáng sợ, và điều đó khiến cô thấy thật sự lo lắng.

Cô mệt mỏi tựa vào gối, tạm gác cơn ác mộng đó qua một bên, suy nghĩ
về vấn đề đuổi học ban sáng. Trong đầu cô là cả tá câu hỏi về kẻ "ném đá giấu tay" sau lưng mình. Người biết cô làm giúp việc chỉ có người nhà
họ Chương và Mẫn thôi mà.

" Mẫn ư? Không thể nào? Cô ấy không phải người như vậy." Thiên Bối lắc đầu phủ nhận, mặc dù giả thiết duy nhất đặt về Mẫn.

Người thứ hai là lão gia và hai phu nhân, điều này lại càng không thể, ba người họ, đâu có ai ghét cô đâu. Thứ ba là Vương Thần, cậu ấy cũng
không phải, sao cậu ấy lại làm vậy với cô được chứ.

Người còn lại là Vương Tử.

Tên nhóc đó...Thiên Bối bỗng thấy khó hiểu, cô không biết có phải cậu
ta không? Nhưng cậu ta chẳng có lí do gì để làm vậy cả. Thiên Bối đau
đầu vô cùng, cô thôi không nghĩ ngợi gì nữa, thật sự quá mệt mỏi.

Vừa hay lúc đó có tiếng chuông điện thoại. Thiên Bối uể oải ấn nút
nghe, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói oang oang như hét vào ống
nghe:

[ Dương Thiên Bối, cậu có sao không hả?'>

- Mẫn?

[ Ừ mình đây!'>

- Mình không sao cả, cậu biết tin rồi hả?

[ Ừ, thôi, gặp mặt dễ nói chuyện hơn, cậu ra quán cafe gần trường mình nhé.'>

- Hơ?

[ Tít...tít..'>

Thiên Bối đờ ra nhìn vào màn hình đen ngòm, tưởng chừng như toàn bộ
trung ương thần kinh ngưng hoạt động trong giây lát, cuối cùng cô mới
hiểu ra: “Mẫn hẹn mình ra quán cà phê nói chuyện”.

Cô cũng đứng dậy, tìm một bộ quần áo khoác tạm vào người, tránh khỏi cái lạnh đang xâm chiếm.

Cô bước xuống nhà, không thấy ai cả, thằng nhóc Vương Tử chắc đang ở
trong phòng, thật sự hôm nay cô đã lên phòng cũ nằm vì muốn yên tĩnh, đi qua cửa phòng cậu chủ nhỏ, cô bất giác khựng lại, nhìn trân trân vào
cửa phòng, không hiểu tại sao mình lại như vậy.

- Dương Thiên Bối.- Bỗng trong phòng vang lên tiếng nói.

Thiên Bối giương mắt to n