XtGem Forum catalog
Màu Của Kí Ức

Màu Của Kí Ức

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324324

Bình chọn: 10.00/10/432 lượt.

ệc nên họ chủ yếu sống ở nước ngoài. Thế nhưng cả hai gia đình đều để cho con cái tự do đi lại ở nhiều nơi. Vì thế đôi với những nơi thường xuyên lui đến, họ đều cho xây dựng một ngôi biệt thự. Nơi này là một trong số đó.

Chào đón ba người trở về là một cặp vợ chồng trung niên. Người đàn ông mặc bộ vest đen là quản gia của gia đình Minh Vũ ngày trước, còn người phụ nữ bên cạnh sẽ thu xếp toàn bộ công việc lớn nhỏ trong nhà.

Toàn bộ nội thất nơi này đều mang phong cách hiện đại và sang trọng, ngược lại hoàn toàn với vẻ cổ điển bên ngoài. Mọi thiết bị điện tử hầu đều là loại tiên tiến nhất. Từ tất cả những gì ngôi biệt thự này thể hiện, không khỏi khiến Dương Vi tò mò về thân thế của Minh Vũ và Hải Anh, gia đình của bọn họ không hề thường, thậm chí hoàn toàn có tài sản và thế lực.

_ Khi nãy là bác Lâm và bác Hoa. Hai người sẽ quản lí toàn bộ mọi hoạt động trong nhà. Em cần gì thì cứ liên hệ trực tiếp với họ để nhận sự giúp đỡ.

_ Em nhớ rồi. Mà vết thương của hai người, ổn hết chứ?

Minh Vũ bước đến một chiếc gương treo trên tường quan sát tỉ mỉ, còn Hải Anh không bận tâm lắm. Hắn chỉ đưa tay chạm nhẹ lên vết bầm ngay khoé môi, khẽ nhíu mày.

_ Ổn rồi, trừ việc nó làm anh bớt đẹp trai đi thì không vấn đề gì.– Minh Vũ trả lời cô đầy tự tin. Dương Vi cảm thấy chấn động. Qủa thật nhìn bề ngoài không thể nào đoán được tính cách.

_ Tôi cũng nghĩ như cậu ta.

Hải Anh lên tiếng sau khi nghiên cứu lời nói của Minh Vũ, lần này Dương Vi không còn lời nào để nói nữa, đến cả tên lạnh lùng này cũng suy nghĩ như thế. Vô cùng ăn ý, đúng là bạn bè thân thiết.

_ Bây giờ tụi anh ra ngoài một chút. Em có thể nhờ bác Hoa nấu gì đó ăn rồi đi nghỉ sớm đi, ngày mai còn có việc phải làm.

Sau khi Hải Anh và Minh Vũ rời khỏi biệt thự, Dương Vi cũng ra ngoài bắt taxi đến trung tâm mua sắm. Đây là thói quen của cô khi đến một nơi khác. Lúc đi du lịch thường không mang hành lí, đến nơi mới mua đồ để sử dụng.

Vừa nhớ ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Dương Vi bất giác hoảng sợ, hy vọng mọi chuyện không như cô nghĩ. Việc cô bỏ trốn và biến mất giữa đường có thể sẽ làm Dương Vỹ tức giận, anh sẽ khoá toàn bộ các tài khoản ATM của cô. Nhưng giả thiết đó lập tức bị bác bỏ vì anh ta đã thử một lần và thất bại. Dù không có tiền tiền nhưng cô vẫn không trở lại. Dương Vỹ bèn cử người đi điều tra thì biết được cô đi làm cộng tác viên cho vài công ty, nhân viên pha chế của các tiệm café,… để kiếm tiền tiêu vặt. Dương Vỹ gào thét trong lòng, biết thế trước kia anh không dạy cho cô những trò vặt như thế. Nhưng cũng kể từ lần đó, anh cũng không khoá tài khoản của cô nữa, cũng chẳng ép cô quay về. Vẫn mở tài khoản ATM để cô sống thoải mái đồng thời cử theo một vài vệ sĩ ẩn nấp khắp nơi xung quanh để âm thầm bảo vệ. Tất nhiên đây chỉ là những hành động anh thực hiện trong bóng tối không để cho cô biết.

Dương Vi lại suy nghĩ. Nếu như bây giờ tài khoản của cô bị khoá thì cũng không vấn đề gì. Cô còn một tài khoản tự tạo mà anh không biết, trong đó cũng có tiền, nhưng không nhiều bằng tài khoản kia, phải dùng tiết kiệm. Suy nghĩ một hồi, Dương Vi nhận ra rằng, cô vẫn còn đường sống nên ung dung huýt sáo nhìn ngắm phố phường qua cửa kính xe taxi. Xe dừng lại ở một trung tâm mua sắm lớn tọa lạc tại trung tâm thành phố.

Gu thời trang của Dương Vi không dừng lại ở một phong cách nào. Chỉ cần vừa mắt thì cô sẽ mua, không cần quan tâm đó là style gì. Vì thế sau khi đi qua rất nhiều cửa hàng khác nhau cô cũng chọn được một vài món đồ. Áo thun, sơ mi, quần ngắn, đầm, váy, giày cao gót lẫn giày thể thao, từ phong cách đường phố cho đến hình ảnh tiểu thư. Cô nghĩ lần này có lẽ ở lại không lâu nên không cần mua nhiều.

Sau khi hoàn thành việc đăng kí gửi hàng về tận nhà thì Dương Vi đi đến một siêu thị gần đó theo lời dẫn đường của một người dân gần đó. Có nhiều thứ cần chuẩn bị như dùng cá nhân chẳng hạn, tuy ở nhà của Hải Anh sẽ có, nhưng cô vốn dĩ không thích dựa vào người khác.

Cô đi vòng khắp siêu thị một lượt, xem thật kĩ những món hàng, đồng thời xem món nào cần mua rồi mới bắt đầu cân nhắc. Dương Vi dừng ở quầy bán khăn rất lâu, thất thần nhìn lên chiếc kệ cao ngất. Chiếc khăn có hình nhân vật hoạt hình dễ thương mà cô đã nhìn trúng ngay từ đầu sao lại ở tít trên cao như thế. Cô âm thầm rủa nhân viên siêu thị, loại khăn này trẻ con rất thích nhưng để trên đấy thì làm sao những đứa trẻ có thể với tới. Tuy cô không thuộc dạng nấm lùn, với chiều cao 1 mét 68 cô cũng không hề thua kém ai nhưng không biết tại sao với hoài vẫn không tới.

_ Ước gì hôm nay mình mang giày cao gót. – Dương Vi thở dài nhìn xuống đôi dày thể th