pacman, rainbows, and roller s
Màu Của Kí Ức

Màu Của Kí Ức

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324344

Bình chọn: 8.5.00/10/434 lượt.

Là súng giả?

...

Trong mắt Dương Vi ẩn hiện ý cười, ngoài việc bị cổ đã bị cánh tay to lớn siết chặt hơi khó thở thì mọi chuyện vẫn ổn, kể cả nòng súng đang chĩa vào mình.

Cô nhìn thấy Hoàng Ân trong đám đông muốn đứng lên liền vội vàng ngăn cản bằng ánh mắt, môi cô khẽ mấp máy. Thấy vậy, Hoàng Ân chỉ đứng yên một chỗ, ánh mắt cậu không rời khỏi cô nửa bước.

Hầu hết những con tin khi bị kẻ cướp kẹp chặt cổ thì sẽ siết chặt tay hắn để cố gỡ ra nhưng Dương Vi không tốn thời gian cho những việc vô bổ như vậy, cô vẫn bình tĩnh, tay cô gắng chạm vào bên túi phải của chiếc quần ngắn cô đang mặc như muốn tìm kiếm một vật gì đó.

Hoàng Ân tuy vô cùng lo lắng cho cô nhưng nhìn vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì kia xảy ra thì cũng yên tâm đôi chút.

_ Chốt an toàn chưa mở. Ông anh giết người kiểu gì?

Câu nói của Dương Vi khiến mọi người ngồi gần đó ai cũng giật mình nhìn cô như sinh vật lạ, kể cả kẻ đang giữ cô làm con tin. Hắn hơi sững người nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ uy quyền của mình.

_ Mày muốn chết à? – Hắn nghiến răng kèn kẹt. Nòng súng càng ấn sát thái dương cô hơn. Thế nhưng chốt an toàn vẫn chưa mở.

Sự hung dữ của tên cướp tỉ lệ nghịch với trạng thái của Dương Vi lúc này. Khi chắc chắc đã xác định được vật đó vẫn nằm yên vị trong túi quần, Dương Vi nở nụ cười hài lòng.

_ Mr.K. Do you remember this name?

Một câu nói không ăn nhập vào đâu, cô nói với âm lượng vừa đủ để tên cướp nghe thấy. Cô nhận ra cả người hắn cứng đờ, tay kẹp cổ cô hơi run. Lúc này, chốt an toàn đã tháo.

_ Mày là ai? Muốn gì?– Hắn thay đổi giọng điệu hẳn, không còn đơm giản là uy hiếp như ban nãy mà có phần muốn diệt khẩu. Như thế cũng đủ để biết những gì cô vừa nói có sức ảnh hưởng đến mức nào.

_ Là ai không quan trọng. Thả tất cả mọi người ở đây ra.– Dương Vi trả lời không chút do dự.

_ Mày nghĩ tao là con chó cho mày sai khiến à?

Hắn rít lên trong miệng, tất nhiên cũng chỉ đủ để cô nghe thấy. Những người đang bị khống chế quên đi việc lo lắng hay sợ hãi, mà chỉ tò mò về cuộc trò chuyện giữa tên cướp và con tin. Lúc này cô cũng nghe tiếng lên đạn rõ mồn một bên tai.

_ Ông nghĩ tôi chưa từng nghịch qua súng à?

Câu nói của Dương Vi nghe vốn dĩ rất bình thường nhưng qua tai tên cướp nó mang một ý nghĩa khác. Tay kẹp cổ Dương Vi run run, từ từ nới lỏng. Tên cướp nhất thời rung động nên nới lỏng tay chứ không hề có ý định buông tha. Nhưng chỉ cần một sự thay đổi nhỏ như thế cũng đủ cho cô có cơ hội hành động.

Dương Vi nắm lấy cánh tay đang run của hắn, dùng lực vật cả người xuống nền đất. Sau đó cô đè hắn xuống sàn nhà, bẻ ngược một cánh tay ra phía sau, còn tay cầm súng vẫn mặc kệ. Cô rút từ túi quần ta một con dao bấm kề vào cổ hắn.

_ Mày nghĩ dao của mày thắng được súng của tao?

_ Còn chưa biết như thế nào.

Mọi người xung quanh mặt không còn hột máu nhìn cô kinh hãi, họ nghĩ cô muốn tự sát. Tuy tình thế bị lật ngược hoàn tòan nhưng hắn còn súng. Thấy ồn ào, các tên cướp đang moi tiền liền quay mặt nhìn, bọn chúng tá hỏa khi thấy tên trùm bị con tin khống chế, thế nhưng vẫn tiếp tục giơ súng lên cảnh cáo tất cả, một vài tên chỉa súng vào Dương Vi. Tên cướp dưới chân cô vẫn chưa giám nổ súng.

_ Súng giả, vô dụng thôi.

Nghe thấy điều này, các bảo vệ đang bị khống chế nhân lúc những tên cướp hoảng sợ liền phản công. Lúc này, Dương Vi vẫn ngồi lên lưng tên cướp, dao không rời cổ hắn, khuôn mặt hết sức vui vẻ. Tên cướp tất nhiên nhận ra sự bất thường. Có lẽ đây không phải lần đầu tiên hắn gặp cô gái này.

_ Mày là đứa nào?– Tên trộm gầm lên đầy tức giận.

_ Tôi đã nói rồi. Tôi là ai không quan trọng. Nhưng mà có lẽ ông biết anh tôi.

Trái ngược với thái độ điên tiết của hắn, cô vẫn thong thả nhìn các tên cướp dần dần bị khống chế. Đúng thế, không có súng, thì không ai phải sợ.

_ Anh mày là thằng nào? – Hắn nói một cách khó khăn, do bị cô ngồi trên lưng, gây khó khăn cho việc hô hấp, đã thế lưỡi dao sắc lẻm cứ liên tục chạm vào cổ hắn.

_ Người nghĩ ra cho ông cái tên Mr.K. Anh ấy họ Dương. – Cô im một lúc dường như đang suy nghĩ điều gì rất quan trọng rồi thốt ra hai từ nữa. – Tên Vỹ.

Hắn bắt đầu hoảng sợ. Mồ hôi tuôn ra như tắm, cả người run rẩy, toàn thân như bị rút hết sức lực. Hắn nhớ lại quá khứ của mình. Vì mang tội phản bội tổ chức, phá vỡ quy tắc của Dương gia. Vì sợ phati về chịu tội với Dương Vỹ - người đứng đầ