
Nguyên như vậy cô không khỏi mỉm cười. Nói chuyện với anh cô luôn có cảm giác vui vẻ và thoải mái có lẽ lâu nay anh đã trở thành
người bạn kiêm bác sĩ tâm lý của cô mất rồi.
Nhưng…Bây giờ cô chỉ có thể lắc đầu, cười buồn.
-Em đừng làm như vậy! Bản thân em đau khổ và Long cũng đang rất đau
khổ. Đàn ông họ không muốn nhận sự thương hại từ cô gái mình yêu. Em
càng làm như vậy họ lại cảm thấy em xem họ nhỏ bé và đang che trở cho
họ. Mà em biết đàn ông chỉ muốn ra sức bảo vệ chứ không muốn người khác
bảo vệ cho mình._Nguyên nhẹ nhàng cất giọng nói với cô. Như một lời
khuyên nhưng lại có xu hướng cấm đoán.
-…_Cô lắc đầu kèm theo ánh mắt bất lực nhìn Nguyên.
-Vậy em có thể nói với anh chắc chắn rằng em yêu cậu ấy!_Nguyên nhếch miệng tạo một nụ cười.
Cô cứng người lại, lần đầu tiên cô thấy nụ cười này của Nguyên. Nó khiến cho suy nghĩ của cô rối loạn.
-Cô bé ạ! Anh đã cho em lời khuyên nhiều rồi! Vì vậy thì đến đây
thôi, em tự quyết định đi nhé. Đưa ra quyết định mà không bao giờ để em
thốt lên từ “Hối hận”
Nguyên đứng dậy. Vừa mỉm cười anh vừa hất mắt ra bên ngoài cửa sổ. Cô nhìn theo hướng của anh. Và rồi ánh mắt của cô dừng lại ở bãi đỗ xe bên kia đường , chỗ chiếc xe thể thao màu xanh dương quen thuộc đang đỗ
lại.
-Anh…!_Cô quay đầu nhanh lại nhìn người con trai trước mặt. Nhưng
Nguyên đã bước đến bên cửa quán, đẩy cửa bước ra ngoài và chào hỏi vị
khách đặc biệt trên chiếc xe xanh dương vừa bước xuống.
Di lặng người. Quả thật cô lại không thể tưởng tượng được Nguyên lại tặng cho cô một vố như vậy.
Cô cúi đầu. Thu mình vào một góc và cầu mong Nguyên không dẫn người
con trai ấy đến gần vị trí cô ngồi. Cô giật mình khi tiếng mở cửa và
tiếng đế giày đánh đều trên sàn gỗ, càng lúc nó càng hướng về phía cô…
Sau đó bên cạnh cô vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Nguyên:
-Cậu ngồi cùng bàn nhé! Cô ấy là em gái của tôi._Nguyên đưa tay xoa cái đầu đang cúi gằm của Di.
-Được!_Phi trả lời lãm đạm rồi kéo ghế ngồi xuống. Người đàn ông đang nói và hơn anh bốn tuổi kia có cách khôn khéo của một con cáo. Chỉ vài
câu nói của anh ta mà đã dụ được anh rồi khỏi công ty hôm nay. Anh ta
nói gì ư. Chỉ một câu: “Chẳng nhẽ đi uống một cốc café mà cậu không
giám!?”
Phi đưa mắt nhìn người đàn ông đó đang cúi xuống nói cái gì đó với cô gái ngồi đối diện cậu. Rồi cô gái ngẩng đầu lên. Suy nghĩ của anh bị
khựng lại…
-Em…_Giọng anh lạc đi. NHìn chằm vào cô gái như sinh vật lạ.Tim anh nhói lên…
-Hai người ngồi chơi nhé! Tôi đi làm café !_Nguyên bước đi như không cảm nhận được ánh mắt van nài của Di.
Nguyên khuất dần vào trong bếp. Trong quán bây giờ yên tĩnh đến lạ
thường. Mấy người nhân viên không biết đi đâu cả vài người khách lúc nãy cũng đã ra về. Bây giờ chỉ còn lại cặp nam nữ. Người con trai bất động
nhìn cô gái, và cô gái thì đang cố lảnh tránh chàng trai bằng cách đọc
tiếp trang sách dan dở.
-Em…_Phi ngập ngừng cất lời. Hơi thở có vẻ nặng nhọc.
-…_cô không ngước mắt nhìn anh. Vẻ mặt vẫn lãm đạm đọc sách.
.
.
.
-á!_Cô giật mình khi tự dưng cả người mình bị giật mạnh đứng dậy. Cô
đưa mắt nhìn hai vai mình bị hai bàn tay của Phi nắm chặt, cảm giác nhói đau khi cậu dùng sức vào hai vai. Vì bị giật đứng dậy nên cô mất thăng
bằng.
Phi không nói gì. Ánh mắt của anh lấp đi cái vẻ giận dữ trong lòng.
Không ai biết sau đó anh định làm gì. Chỉ ít giây sau khi Di đã lấy lại
được thăng bằng, anh nắm lấy tay Di và kéo cô ra khỏi vị trí thật nhanh
hướng đến cửa ra vào.
Di không kịp giằng tay lại đã bị Phi kéo ra bên ngoài quán. Cô cố lấy hết sức dừng lại rồi hét lớn:
-Anh làm gì vậy? Buông tay tôi ra?
-…_Phi không nói gì vẫn kéo cô hướng về phía bãi đổ xe.
Giằng tay thật mạnh ,và hỏi nhiều lần nhưng Phi vẫn không trả lời hay buông cô ra. Cô bất lực ,tính bỏ cuộc nhưng sau đó dường như cô bắt gặp một cái nhìn cách đó không xa.
-Anh Nguyên! Anh Nguyên…_Cô cố gắng gọi thật to để người con trai
trong quán ra giúp mình. Nhưng đáp lại cô là một nụ cười dịu dàng đến
nổi cô thấy nó hoá đắng.
-Buông tay tôi ra…_Biết tính hiệu cầu cứu của mình vô hiệu. Nên cô trở lại tức giận chống đối. người con trai kia vẫn không mảy may đến cơn
tức giận cỏn con của cô. Tức tức…Cô giằng tay mạnh thêm một lần nữa, vẫn không có gì dịch chuyển cả…
“Grạp”_Cô đưa miệng cắn vào bàn tay Phi. Sau đó bước chân của người đó chậm dần rồi dừng hẳn, lúc bước chân kia dừng lại cô đã cảm thấy thật
hạnh phúc nhưng vài giây sau khi bắt gặp ánh mắt của Phi cô đã cảm thấy
hối hận.
-Là em muốn đấy nhé!_Trước vẻ mặt hối hận của Di. Phi nhếch môi cười
nụ cười nguyên thuỷ của mình rồi cúi xuống nói nhỏ vào tai cô. Cùng lúc
đó chưa để Di kịp phản ứng gì anh vác người cô lên vai ,mặc cho cô hét
lớn và đánh mạnh vào lưng mình, Phi vẫn tiếp tục bước đến chiếc xe thể
thao của mình cách đó không xa.
Ném mạnh cô