Duck hunt
Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325895

Bình chọn: 8.00/10/589 lượt.

Anh nghe được tiếng bước chân phía sau, dừng lại, muốn mắng lại mắng không ra, hạ thân sưng lên rất khó chịu. Anh không biết anh còn có thể nhịn đến bao lâu. Bạch Khả chung quy vẫn lo lắng cho anh, thử đi lên trước hỏi: “Anh không sao chứ, muốn tôi giúp anh không?”

Anh đẩy cô ra, cười lạnh nói: “Hừ, cô giúp tôi, cô thật sự muốn giúp tôi?” Nói xong, anh xốc tấm thảm dài đến gối, thứ đang gắng gượng giữa hai chân như muốn lập tức nhảy ra, bên trong quần lót có cái gì đó đã phồng lên.

“Vì sao chị lại muốn dẫn em tới đây! Vì sao!”

“Bạch Khả em hãy nghe chị nói, chị không tìm được nơi có thể nhận và giúp đỡ chúng ta ở Kansas, chị không có biện pháp, chỉ có thể tạm thời trở lại Nebraska, chờ em khỏi bệnh rồi chúng ta sẽ lên đường, được không, được không……”

“Chị có biết em dùng bao lâu mới đến đây…… Vì sao…… Em không có thời gian!”

“Mặc kệ ra sao, chị không thể để em đến tính mạng cũng không cần được. Hôm nay em nhất định phải đợi ở chỗ này.”

Phòng khách sạn tối mờ, Belle đặt Bạch Khả lên giường, chờ cô khóc đủ loạn đủ, mới đắp chăn cho cô, xoay người đi ra ngoài cửa.

Bạch Khả nghe được tiếng cạch cạch, nước mắt chợt rơi xuống.

Theo cửa chớp ánh sáng le lói hắt vào trong, cô mở hai mắt khô khốc, ánh mắt tan rã.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa bị đẩy ra. cô không cần nhìn cũng biết, anh đến đây.

Anh là ảo giác của cô, là thứ duy nhất đánh tan sự mệt mỏi của cô. Rất nhiều đêm không ngủ, đều là người như thực như mộng này cùng cô trải qua.

“Làm sao bây giờ, dường như em cứ quay tròn tại chỗ, em không thể đến được nơi ấy.”

Giọng nói của cô vỡ vụn trong không khí, nước mắt vui mừng từ đuôi mắt ồ ồ chảy ra, thấy không rõ hình dạng người bên giường. Cô vươn tay, người đàn ông cúi người xuống, để tay cô có thể chạm vào được mặt anh.

“Làm sao bây giờ đây, Nhất Đường, anh nói cho em biết đi.”

Cô cố gắng vòng qua cổ anh, kéo người anh đến gần mình. Ảo giác vĩnh viễn đẹp hơn, ấm áp hơn so với hiện thực.

Môi mềm ấm áp dán lên trán cô, hai mắt, chóp mũi lạnh ngắt, cuối cùng là làn môi khô khốc, hơi thở ấm áp ươn ướt chậm rãi tiến vào dò xét.

Cách hôn môi này có chút khác với ngày xưa, anh giữ lại chút không khí để cô đủ hô hấp. Từng hạt nút áo được cởi ra, cũng không giống lần đầu tiên ấy, lần đó, anh xé rách quần áo của cô, như người đang rất đói tìm được thức ăn.

Môi cuối cùng cũng được buông ra,cảm giác làn môi ấm chuyển đến cổ, ở giữa xương quai xanh của cô. Cô không mặc quần, chỉ có quần lót ren màu đen hơi mỏng mà thôi. Cô thậm chí hơi mừng thầm vì cô đang mặc quần lót mà chính anh đã mua cho cô, chứ không phải những thứ được chọn ngẫu nhiên khi mua hàng trong siêu thị. Nhưng người ở trên không mảy may quan tâm xem cô mặc cái gì, hôn lên trước ngực cô thuận tiện cởi luôn cái quần kia. Tay anh chạy dọc từ eo kéo thẳng đến mắt cá chân của cô, rồi từ phần nhô ra của mắt cá chân, quần ren bị anh nắm trong tay, ném một cái, rơi xuống sàn nhà, không phát ra tiếng động nào.

Mọi thứ gần như quá mức dễ dàng, cô bất an ôm chặt lấy đầu anh hỏi: “Có thể chứ? Em có thể làm tình trong ảo giác của em sao?”

Người đàn ông ở trước ngực cô cười nhẹ, dùng tiếng Trung không thuần thục nói: “Mọi thứ đều chỉ là ảo giác.”

“Đúng vậy, ảo giác, Ưm……”

Bạch Khả than nhẹ một tiếng, người đàn ông thừa lúc cô đang nói chuyện đột nhiên nhấn vào, rất lâu rồi không tiếp xúc thân mật như thế, cô cảm thấy hơi đau, đau đớn này khiến cô thanh tỉnh. Cô nhắm mắt lại, cô không muốn tỉnh lại. Luật động truyền đến rõ ràng, cô híp mắt muốn nhìn người đàn ông ấy.

Khuôn mặt kia quen thuộc đến nổi cô có thể nhớ mỗi một nụ cười cất giấu trên ấy. Ánh mắt anh, con ngươi đen như hắc điện thạch* mơ mơ màng màng nhìn cô, giống như muốn nuốt trọn cô vào, mang cô nhập vào cái không gian đẹp đẽ kia.

Cô mở to hai mắt, hai tay ôm mặt anh, mặt anh ở trong tay khẽ đưa theo nhịp. Tay cô không thể ôm trọn hai gò má anh, bất an, rất bất an, đột nhiên buộc chặt thắt lưng, nghĩ muốn bao trụ chặt chẽ thứ yếu ớt của anh, không cho anh tách khỏi.

Người đàn ông thở dốc vì kinh ngạc, đẩy nhanh tốc độ nhấn vào cô. Cô thỏa mãn nhìn vùng lông mày của anh xoắn lại, bàn tay mơn trớn trên mặt anh, kéo xuống cổ áo anh, cởi bỏ nút áo.

Hai tay anh chống bên vai cô, phần dưới cơ thể do dự bên trong thông đạo mềm dẻo của cô, giữa xúc cảm mãnh liệt, miễn cưỡng cúi đầu nhìn tay cô.

Đốt ngón tay của cô tái nhợt, đầu ngón tay lạnh lẽo. Cô cởi áo anh, bàn tay tiến vào nách anh dò xét, rồi đến phần lưng, gắt gao ôm chặt. Phần trên người anh bị cô dùng sức kéo xuống, gần như áp trên người cô. Khuôn mặt của cô vùi vào đầu vai anh, khẽ liếm vành tai anh.

Hơi thở ấm áp phả lên cổ anh, cô dịu dàng hỏi: “Thoải mái không?” Nói xong, cô nâng chân lên, đặt trên lưng anh, vuốt ve khu vực nhạy cảm với làn da trơn nhẵn của anh.

“Ừ…” Anh chỉ có thể dùng giọng mũi để đáp l