
c sống của mình chứ. Con hiểu không Thi Đình ?
- Nhưng ba có xin lổi cô chưa? Nếu không, cô giáo con giận ba sẽ không bao giờ đến nhà mình đâu?
Kiến Quốc nuốt giọng, cố gượng cười:
- Sao lại chưa? Cô cũng bỏ qua "cái giận" ấy cho ba rồi. Cho nên, ba mới biết cô sẽ thường đến nhà mình, dạy con học, trò chuyện với con. Nếu con ngoan ngoãn nghe lời cô dặn.
Đưa hai tay buốt cô giáo, Thi Đình thỏ thẻ:
- Cô giận ba, con cũng ghét ba luôn. Con chỉ thương một mình cô thôi. Đừng giận và bỏ con cô nhá?
- Ừ mà, có bao giờ cô thất hứa với Thi Đình đâu. Vậy bây giờ con theo ba về nhà nhá. Để cô có thời gian chăm sóc bà cụ. Mai đi dạy về cô sẽ ghé thăm con. Nhớ nghe lời bà uống thuốc và ăn uống cho đàng hoàng nhá. Nếu không, cô sẽ giận con đó.
- Dạ, cô dặn điều gì con đâu quên. Chỉ sợ ba hay quên làm cô giận cô buồn thôi. Cô dặn ba kỹ lại đi.
Kiến Quốc cười:
-
- Ba đâu có làm gì để cô giáo con giận. Tại hiểu lầm thôi mà. Từ đây, biết ý cô giáo ba không làm phiền nửa. Con chịu chưa?
- Nếu cô thương ba, con mới thương ba. Cô giận con cũng không thèm chơi với ba luôn.
Hoàng xen vào với giọng nửa đùa, nửa thật:
- Thi Đình, bé đừng lo. Lúc trước ba con và cô giáo chưa có gần gũi, nên không hiểu ý của nhau. Bây giờ, ba con đả xin lỗi cô giáo rồi. Cô con và ba có những sự thông cảm, nên hai người đồng lòng thương và lo cho con, ở cạnh chăm sóc con. Con yên tâm rồi chứ?
- Thật hôn chú? Chú gì vậy cô?
Khả liếc về Hoàng, dịu dàng đáp:
-
- Chú Hoàng, Lê Hoàng đó con.
- Chú không gạt con hở cô ! Cô ngủ với con luôn à? Vậy thì sướng qúa.
Thi Đình vỗ tay với gương mặt rạng rỡ.
Hoàng cười thản nhiên đáp lời Thi Đình hỏi:
- Thi Đình à, bao giờ tiện, cô giáo con mới ngủ nhá, đừng có đòi hoài cô giáo giận đó.
- Vậy hả chú? Con không có đòi đâu, con sợ cô giáo lắm.
Trước khi đáp với Thi Đình Khả liếc về Hoàng, ánh mắt đầy ý nghịa Kiến Quốc không bỏ sót cử chỉ nào của Khả và Hoàng.
- Thi Đình à, cô đưa con ra cổng về với ba nhạ Ngày mai đi dạy về cô sẽ ghé thăm cọn Nhất đinh.
- Dạ, con đợi cô.
- Thời gian đợi, con lấy bài tập ra lạm Bệnh nghỉ cả tuần con mất bài không ít đậu Thi Đình nhớ nha.
- Dạ con nhơ.
- Thi Đình bá cổ hôn Khả Khả với nụ cười tươi tắn trên môi.
Khi đưa con bé vào xe Quốc hỏi Khả Khả :
-
- Hay là Khả Khả đến công ty tôi nhận việc đi nhe.
- Cám ơn ông. Tôi tự tìm cho mình một việc làm thích hợp với khả nặng không dám nhờ vã ai, kể cả ông. Xin lổi nha.
Kiến Quốc cười nhỏ nhẹ bảo trước khi vào xe mình:
- Tôi biết ấn tượng về mình không mấy đẹp trong lòng Khả Khả. Nhưng tôi tin rằng với thiện ý sẵn có, tôi nghĩ một ngày không xa, Khả Khả sẻ có cảm tình đặc biệt với mịnh
- Tôi cùng hy vọng có được điều dễ chịu vây. Còn bây giờ thì tạm biệt nha.
- Khả vào đi để Lam Hằng không vui đấy. Mặt Khả căng lại, cô lạnh giọng hơn:
- Chỉ cần ông không đến đây nữa, là mọi việc chốn này không có gì đáng nọi
- Tôi quan trọng vậy sao? Lam Hằng nghĩ vậy à?
- Với tôi hay Lam Hằng ông không có gì quan trong. Tại tôi không thích tiếp bất cứ ai ở nhà mình thội Quoc cười nhẹ:
-
- Cô không muốn Hoàng buồn và khó chịu?
- Chuyện ấy đâu có liên quan đến ông, đúng không? Chào ông nhẹ Cô quay vào, Hoàng bước ra nửa sận Ánh mắt Quoc hướng về hai người với nụ cười, trước khi cho xe lăn bạnh.
- Ai mượn "mấy người" xen vào chuyện của tôi vậy?
- Trơn miệng nói không được sao?
- Mắc mớ gì ghép này nọ, một khi tôi đã quyết định, không ai cản được đâu, đừng mớm cung tôi không thích ! Nhớ đọ Hoàng quay lại cười nhẹ:
-
- Chứ không phải trong lòng mở hội trước sự gắn ép đó?
- Rồi sao?
- Có gì đậu Lời ngay nói thật, chỉ sợ người ta có tình ý mà không dám thổ lộ thội Coi chừng đó, lựa qúa có ngày ế a.
- Tức hả? Khả nghiêng mặt thách thực
- Đâu có dạm Một người hết dạ thương yêu lại chối bỏ không thương tiệc Lại phải lòng kẻ đả làm cha từ đời nào? Có phải đây là...
- Là qủa báo chứ gì?
- Anh nói không đúng sao?
Khả gằn giọng, mắt quay đi:
-
- Tôi cũng đã một lần qua ngõ vào đời rồi, đâu còn trắng trong gì nựa Nếu gá nghĩa với kẽ đã có một đời, hai ba đời vợ, cũng đâu có gì qúa đáng, cũng xứng đôi thôi mạ Có gì bận lòng phải nói cho tốn hơi vậy?
- Sao em không nghĩ anh như gã ấy đi? Anh không thương em như ba Thi Đình sao?
- Sao anh biết gã ấy thương tôi?
- Chỉ cần nhìn ánh mắt ấy là biết thôi.
Khả "hứ". Mắt trừng to, quay lại đối diện với Hoàng:
- Nè, ông nghe cho rỏ đây:
- Ba của Thi Đình có thêm lần vợ rồi. Có cần tôi kêu bà ấy đến trình diện cho ông thấy h