Polly po-cket
Một Thời Vụng Dại

Một Thời Vụng Dại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324231

Bình chọn: 8.5.00/10/423 lượt.

ái độ ra sao? Chẳng lẽ ông lại mỉm cười với họ sao? Vẻ Khả Khả nôn nóng, khiến cho Quốc muốn kể tiếp, anh muốn trút ẩn lòng mình cho vơi đi phần nào sự tích tụ từ những năm đi qua.

- Họ tự nhiên giới thiệu về mình như tôi là người bạn từ xa trở về, tình cờ gặp nhau vậy. Nhiều lúc ôn lại, tôi cũng không thể tin rằng, hai người họ có thể tạo cho mình sự tự nhiên điêu luyện ấy trước mặt một người chồng, người bạn như vậy?

- Lúc đó đúng ra, ông phải cố bình tĩnh, để đối phương không thấy sự bất ổn trong lòng. Có như thế ta mới dồn họ vào thế bí được. Kiến Quốc thở dài, ngước mắt nhìn lên không gian đen thẳm ấy như ôn lại tháng ngày đau khổ. Anh đáp, giọng thật thấp:

- Một người chồng yêu vợ bằng trái tim trọn vẹn, đùng một cái Mai Đình rời xa tôi ngã vào vòng tay của người khác. Làm sao tôi có thể cười khi lòng tan nát. Con người của tôi rất thật, không thể là nghệ sĩ đa dạng, biến hóa theo từng nhân vật được. Cho nên, sự bối rối, đau khổ của tôi, tạo sự ngạo nghễ trên môi thằng phản bạn ấy. Càng nhớ lại tôi càng thấy mình khờ khạo đáng ghét hơn.

- Nếu tôi ở trong hoàn cảnh đó, chưa hẳn khác hơn ông. Nhưng chủ yếu là vợ Ông kìa. Bà ấy ra sao?

- Giới thiệu với tôi:

- Đây là người yêu của Mai Đình ngày đó, họ tình cờ gặp lại. Tưởng tình không còn, nào ngờ sự thương yêu vẫn còn bừng dậy. Đình không thể tiếp tục làm vợ anh, sống bên anh mà tâm hồn gởi trọn cho cố nhân được. Nên Đình chia tay với anh ngay phút này.

- "Còn Thi Đình thì sao? " --

- Tôi ngớ ngẩn hỏi, theo nỗi lo, theo phản ứng tự nhiên của mình. Tưởng nhắc đến con Mai Đình xúc động. Không ngờ cô ta thản nhiên lắc đầu:

- Tính em không thích trẻ con, vú và anh thích nên cưng chiều, em không mang theo đâu. Vừa vướng bận, vừa làm vú và anh buồn vì nhớ đến con bé. Kiến Quốc cắn môi, điếu thuốc trên tay anh cháy đỏ, theo từng hơi thở hít dài từ nỗi muộn phiền ấy.

- Hắn có nói gì không?

- Không, hắn mỉm cười nhìn anh bảo:

- "Mai Đình không hề yêu anh, lúc tôi đi xa Đình buồn nhờ anh trú ẩn. Không ngờ Thi Đình lại có cơ hội ra đời. Bấy nhiêu đó quá đủ rồi, tôi không thể nào chịu được. Nên tôi nhất định theo cùng Mai Đình đến chân trời xa lạ. Anh cảm phiền nhé ".

- Rồi hắn kéo Mai Đình đi luôn à? Đáp lời Khả Khả, Quốc cười buồn:

- Cô ấy về rồi đi, tôi mắng thế nào vẫn không trả lời. Và lần ấy cô lái xe của công ty cùng gã nhân tình ấy, gom tất cả những gì có thể lấy đi xa.

- Không trở lại lần nào ư? Vậy sao ông bảo rằng:

- Bà ấy chết? Quốc thở dài nhìn cô bảo:

-

- Khuya rồi. Khả vào nghỉ để mai còn đi làm nữa, tôi về. Quốc bước ra cổng. Khả Khả kéo tay anh cằn nhằn:

- Ông biết gợi tính tò mò của tôi từ bao giờ vậy? Khuôn mặt âu sầu ban nãy bay đi. Còn ở Quốc nụ cười trêu ghẹo trên môi:

- Cô không từng bảo rằng:

- muốn vào ngủ sớm hay sao? Tôi, sau phút bốc đồng ngẫu hứng đi quạ Giờ trở lại bình thường, tôi lúc nào không chiều Khả Khả chứ? Bất chợt Khả Khả dồn sự tò mò thành tức giận lên hai bàn tay mình. Cô đẩy lưng Quốc thật mạnh, trong lúc không có tư thế chuẩn bị, Quốc theo bàn tay ấy bay ra cửa. Cánh cổng được Khả Khả ập lại và khóa cẩn thận. Quốc chống tay vào cửa cười:

- Làm gì hung hãn vậy? Tự nhiên giận hà. Từ từ không được sao? Khả hất mặt bảo vẻ gầm gừ:

- Về phòng mà gậm nhấm đoạn kết bi thảm ấy đi, sẽ thú vị nhiều hơn. Tôi không muốn nghe giọng dở hơi của ông nữa đâu nhé. Khả bay vào nhà, để lại hơi gió một mùi hương dìu dịu. Quốc hít thật nhẹ, thật sâu như muốn giữ mùi hương ấy vào lòng mình vậy.

Hồng Hạnh bước vào phòng của Khả Khả với giỏ trái cây đầy ắp. Khả và Lam Hằng ngồi bật dậy giơ tay ra với nụ cười tươi tắn trên môi. Hạnh liếc hai cô bảo:

- Thấy ta cung cấp đào tiên ở Hoa quả sơn, khoái trí nên cười hả?

- Dĩ thực vi tiên, câu ấy nằm lòng quên áp dụng sao được nhỏ. Mà mi đến đây à có chuyện gì không? Lấy cái gối nhỏ cạnh mình. Hạnh quăng trúng Hằng. Cô cười:

- Phán Quan triệu hai đứa bây về dưới trình diện, tao chỉ là sứ giả thôi nhá.

- Ở dưới lên hồi nào? Đi xe dream hay đi xe ba gát vậy?

- Đúng giờ quy định? Dĩ nhiên là loại xe "xịn " đàng hoàng rồi. Khả Khả thêm vào:

-

- Hằng muốn thấy loại xe đặc biệt này không? Hằng rút vai, môi trề, liếc về Hạnh cười:

-

- Người "âm" như Hồng Hạnh mới thấy, chứ hạng gà mờ như mình, làm gì thấy được phương tiện của sứ giả miền cực lạc mà bà hỏi tôi? Khả Khả cười thành tiếng tay vỗ liên tục:

-

- Hằng sao muốn biết hôn thì nói?

- Sao lại không? Nhưng ta chưa muốn xuống chỗ con Hạnh nó làm việc, thì thấy sao được mà hỏi? Khả Khả cười nháy mắt:

-

- Dễ ợt, không cần giấy xuất cảnh cũng có cơ hội để ngắm nghía và chọn lựa.

- Ở đâu Hạnh? Sao con Khả biết?

- Hỏi đồng minh của mày kìa? Khả rành hơn tao, vì nó từng đi dự triể