Snack's 1967
Năm Tháng Tĩnh Lặng Kiếp Này Bình Yên

Năm Tháng Tĩnh Lặng Kiếp Này Bình Yên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324855

Bình chọn: 7.00/10/485 lượt.

ầm sâu.

Gió thổi núi rừng hề, trăng chiếu bóng hoa lay,

Hồng trần như mộng hợp lại tan, đa tình lắm đau thương.

Gẩy một khúc đàn tặng người đi xa, khó tỏ hết nỗi lòng nhung nhớ,

Người xa ngàn dặm, hồn vấn vương, trong cõi mộng.

Uổng công tự xưng hồng nhan,

Giấc mộng Nam Kha khó tính, núi trống rừng già.

Nghe tiếng suối trong réo rắt như vô tình, soi tỏ mình ta tịch mịch giữa đêm thâu.)

Tất cả hữu tình đều sẽ trôi qua

Rất nhiều năm về trước, từng tưởng rằng Phật là vô tình. Bởi vì người xuất
gia phải từ bỏ chấp niệm, cắt đứt trần duyên, mới có thể ở nơi núi non
hẻo lánh, chẳng màng thế sự. Họ không còn qua lại với thế giới bên
ngoài, thi thoảng có khách dâng hương, cũng chỉ là kết mối Phật duyên
nhàn nhạt. Thế nên, họ chỉ có thể hấp thu linh khí trời đất trong vạn
vật tự nhiên, cảm nhận nhân gian ấm lạnh trong năm tháng đổi dời. Vậy
là, họ coi cây tùng già trên vách đá cheo leo là tri kỷ, coi cỏ xanh
trên giếng cổ là tâm giao, coi con kiến trên thềm đá là bạn vong niên.

Sau này mới hay, Phật là nặng tình, lấy thân thử kiếp, mới có được tịnh thổ liên hoa của Phật quốc Thuỷ Thiên[15'>. Phật ban phát tình yêu cho khắp
chúng sinh, để những kẻ rơi vào lưới trần như tôi và bạn, có thêm một
lựa chọn lương thiện, được giải thoát một cách yên lặng giữa khổ đau.
Còn Phật, chưa bao giờ tham luyến phồn hoa khói lửa, luôn thanh đạm tự
chủ, tĩnh toạ trên đài mây, ôn hoà an lành.

[15'>Thuỷ Thiên Phật
quốc: Thuỷ Thiên là tên của thiên thần, tiếng Phạn là Varuna, là một
trong mười hai thiên Mật giáo, một trong Tám thiên hộ thế. Tức thần trấn giữ phương Tây, Phật quốc vừa là đất Phật, vừa chỉ chung chùa chiền. Ở
đây Thuỳ Thiên Phật Quốc được hiểu là xứ Phật.

Tại sao Phật có
thể buông bỏ oán tình cá nhân, bác ái hồng trần, mà thế nhân lại đắm
chìm trong ái tình cỏn con của mình, luôn rơi vào cảnh ngộ không cách
nào giải thoát nổi, là vì tu vi không đủ, hay là số mệnh đã định phải
trải hết trần kiếp, mới có thể tránh được vòng luân hồi nhân quả? Đời
đời kiếp kiếp, dòng Vong Xuyên của năm tháng chưa từng dừng lại mà vẫn
hối hả đến và đi.

Nhân sinh hữu tình, cho nên mới có vương vấn,
mới có phiền não. Phật nói, ngoái đầu nhìn nhau năm trăm lần mới đổi
được cái lướt qua nhau của kiếp này. Cái gọi là duyên định ba kiếp, một
vài cuộc gặp gỡ dường như đã được sắp xếp từ kiếp trước, cho nên, kiếp
này tình vương không dứt. Phật khiến chúng sinh hiểu được thương tiếc
duyên phận, trân trọng tình cảm, nhưng cũng khuyên răn chúng ta không
nên mù quáng mê đắm, trên con đường năm tháng vô bờ, đánh mất bản chất
chân thực của mình.

“Kinh Nghiêm Hoa[16'>” viết: “Hết thảy chúng
sinh đều có trí tuệ và đức tướng giống Như Lai, nhưng vì vọng tưởng và
chấp trước, cho nên không thể chứng ngộ.” Không thể ung dung tự tại, là
vì không thể dứt tình. Vì vậy mới gọi là bể khổ vô biên, quay đầu là bờ. Có tình là bể khổ, vô tình là bờ. Đại Thiên thế giới, mọi thứ đều là
khổ, mà người ở ngoài cõi thế, coi mọi nỗi khổ thành niềm vui; coi hữu
tình thành vô tình. Cho nên chúng ta luôn có thể cầu được yên tĩnh giữa
chốn huyên náo; đạt được vui sướng giữa mọi niềm đau.

[16'> “Kinh
Ngiêm Hoa”: Tên đầy đủ là “Đại Phương Quảng Phật Nghiêm Hoa Kinh”, là
một bộ kinh Đại Thiền, lập giáo lý căn bản của Nghiêm Hoa tông.

Trước khi buông bỏ, đều có một quá trình cố chấp. Quá trình này, có lẽ không
phải là phượng hoàng Niết Bàn[17'>, nhưng cũng phải kinh qua vô số lần
bãi biển hoá nương dâu. Trước khi Phật Đà A Nan xuất gia, từng gặp gỡ
một thiếu nữ xinh đẹp trên đường, chỉ một lần như thế, từ đó mà đem lòng ngưỡng mộ lưu luyến không nguôi. Phật Tổ hỏi người: “Con thích cô gái
đó đến nhường nào?” A Nan đáp: “Nguyện hoá thành cây cầu đá, chịu năm
trăm năm gió thốc, năm trăm năm nắng đổ, năm trăm năm mưa sa, chỉ mong
người con gái đó đi qua cầu.”

[17'> Theo truyền thuyết, khi phượng hoàng Niết bàn, tức là phượng hoàng nhảy vào lửa đỏ, rồi tái sinh từ tro tàn.

Nặng tình đến thế, bây giờ chỉ có thể coi là một thần thoại. Yêu đến nhường
nào mới có thể chịu đựng được thời gian dài đằng đẵng? Đừng nói là năm
trăm năm, cho dù là ba năm hay năm năm cũng khó mà giữ được. Khi yêu,
cam tâm tình nguyện tồn tại vì một người. Đến ngày hết yêu, lại hy vọng
xoá bỏ mọi ký ức liên quan, toàn thân thanh tịnh.

Có lẽ rất nhiều người đều muốn biết, sau khi A Nan quy y cửa Phật, có còn nhớ lời thề
ước ban đầu hay không? Đợi đến khi thiếu nữ xinh đẹp đó thành một bà lão tóc trắng phau phau, người còn tình sâu không đổi như cũ chứ? Người có
lẽ có thể hoá thành cầu đá vì nàng, hóa thành non xanh nước biếc, hoá
thân ngàn vạn lần, người cũng có thể thanh tịnh không vướng bận gì. Nếu
như A Nan và thiếu nữ ấy kết một đoạn nhân duyên, liệu có thế trải qua
ngày tháng thanh đạm sớm chiều bên nhau, giữ cho tình sâu ý nặng như ban đầu hay không?

Không có nếu như, cũng như chúng ta không cách gì có được kết quả chính xác từ một lời dự báo.