
a riêng mình, mỗi một bến đỗ đều là bản thân cam tâm tình nguyện dừng lại, nhân quả chưa
từng nợ chúng ta điều gì, chúng ta cũng không có lý do gì để oán trách.
Tu hành là một vị thuốc, vị thuốc này có thể biến kẻ ngu muội thành
người thông tuệ, khiến kẻ say sưa thành người tỉnh táo, khiến kẻ cuồng
si sớm được giác ngộ. Vì vậy chúng sinh nên lập tức cắt bỏ trần duyên,
đoạn tuyệt nợ nần, mang hành trang gọn nhẹ lên đường, đi tìm hoa bồ đề
nở đã từng thấy trong giấc mộng.
Tất cả của ngày hôm qua đều là
chuyện cũ xa xưa, trút bỏ mớ trang sức thời gian, ung dung bước ra khỏi
thế giới phù hoa, tâm hồn trong vắt như nước. Từ đó về sau, thuyền chài
xướng hoạ, thưởng trăng buông cần, mặc kệ hoa lau như tuyết, mây khói
bao trùm. Dưới gốc cây bồ đề, cỏ bồ vẫn như xưa, đây là một đạo tràng từ bi, vạn vật sinh linh trên thế gian đều có thể tu hành tại đây, chẳng
hề phân biệt. Những câu chuyện đã từng mơ hồ, nay bắt đầu sáng tỏ, những tình cảm đã từng mông lung vô định, nay cũng đã chấp nhận bỏ qua.
Tu hành là một sự siêu thoát tự do mà thanh cao. Cái gọi là đi đến nơi sơn cùng thuỷ tận, ngồi ngắm mây bay, chính là cảnh giới của tu Thiền. Cũng có nghĩa là tìm được vẻ đẹp giản đơn giữa thiên nhiên non nước trong lộ trình nhân sinh vốn quanh co gập ghềnh. Chứng ngộ thực sự, không chỉ là có được sự yên ổn giữa lúc nóng vội, cũng có được sự giải thoát từ
trong nỗi cô đơn; không chỉ là phóng thích sự nhiệt tình, mà còn làm
bình ổn sự lạnh lùng. Điều chúng ta cần, không phải là khiến bản thân
chuyên tâm tu luyện, lĩnh hội sâu sắc như thế nào, mà là phải loại bỏ
phồn tạp giữ lại giản đơn, ung dung tự tại.
Năm đó Lục Tổ Huệ
Năng từng có bài kệ rằng: “Bồ đề vốn không cây, gương sáng chẳng phải
đài. Vốn không phải một vật, chỗ nào bám bụi bặm?” Lục Tổ đang điểm hoá
chúng sinh, tất cả sự vật trên thế gian đều là hư ảo. Có người nói, tu
hành như thế nào mới có thể quên sạch mọi thứ của kiếp trước, thanh thản sống ở kiếp này. Vừa không phải tiêu cực trốn tránh, vừa không phải khó khăn chọn lựa, là đã có thể xoá sạch quá khứ rồi.
Uống một chén
canh Mạnh Bà, như thế có thực sự xoá bỏ được mọi ký ức, lãng quên mọi
yêu hận vui buồn hay không? Có lẽ bản nghĩa của canh Mạnh Bà không phải
là khiến mỗi con người dứt khoát đoạn tuyệt với quá khứ, mà là hy vọng
mỗi con người có thể tẩy rửa hành trang phù phiếm trên mình. Từ đây cáo
biệt hoa cỏ tầm thường của hồng trần, được phục sinh dưới gốc cây bồ đề. Vậy hãy qua đò như Thế Âmà đi, rời khỏi cây cầu đơn sóng nhỏ, mây biếc
liễu xanh, ở bờ bên kia của mặt sông soi bóng bầu trời bao la, tìm được
đoá hoa bồ đề thuần khiết.
Những điều đã nói đó, những người đồng sinh cộng tử chốn nhân gian đó, cuối cùng chỉ còn lại một nụ cười cáo
biệt nhau, cùng lãng quên nhau trên chốn giang hồ. Có lẽ một ngày nào đó trên con đường cầu Phật, sẽ lần nữa trùng phùng, nhưng những lời thề
non hẹn biển của ngày hôm qua đã sớm bị lãng quên, ai vui chuyện người
nấy. Dưới gốc cây bồ đề, biết bao sinh mệnh ngu ngơ chậm chạp đều có thể được đốn ngộ. Họ bắt đầu tôn trọng mỗi loại sinh linh, bắt đầu tin rằng hết thảy mọi thứ trên đời đều là tự nhiên, không một chút cưỡng cầu.
Lưng đeo hành trang Thiền là bước ra khỏi nơi phàm trần sâu thẳm nhất, núi
xanh làm màn, nước chảy làm giường. Một mình buông câu trên sông Tuyết
là ta, chặt củi ở núi Nam là ta, dạo bước trong mây là ta, gối đầu lên
đá tảng cũng là ta. Chỉ có đồng hành cùng tự nhiên, mới có thể không bận tâm đến năm năm tháng tháng, để mặc bóng câu qua cửa, nội tâm như giếng cổ không gợn sóng. Nếu như lạc lối chốn đồng hoang hay say ngã trước
rừng phong, chỉ cần tìm được một gốc bồ đề là tìm được chốn về. Giữ một
khoảng trời tinh khiết, cảm nhận tự nhiên, ngắm nhìn vầng dương lặn,
ngọn gió mát lành, núi sông tĩnh mịch.
Độ lấy nước là đường, sen
là thuyền. Những người cùng bạn chung thuyền vượt sông năm đó, không ai
có thể đi với bạn đến điểm cuối cùng. Một số người giữa đường từ biệt,
một số người đi lướt qua nhau, một số người vô tình tụt lại. Nhưng chúng ta nên tin rằng, cho dù con đường có xa xôi bao nhiêu, chúng ta đều có
thể tìm được một bến bờ thuộc về riêng mình. Cho nên, đừng bao giờ nghi
ngờ sự thiện lương trong một con người, bởi vì đối diện với khốn cảnh,
chúng sinh sớm đã học được lòng khoan dung và tha thứ.
Tất cả
duyên phận trên thế gian vốn đều tầm thường và nhạt nhẽo. Vì có những
câu chuyện lưu chuyển đến nghìn năm, có những sự đợi chờ xoay vần đến
vạn kiếp, mới khiến người ta cảm thấy sự gặp gỡ của kiếp này không dễ gì có được. Những hạnh phúc và đau thương mà chúng ta chứng kiến cùng trôi dạt trên một dòng chảy, đến cuối cùng đều không tách bạch nổi ý nghĩa
của hai bên. Tháng năm trôi qua trong câm lặng, những người những việc
đã từng gặp, dần dần xa vời rồi trở nên nhạt nhoà. Chỉ có đoá hoa bồ đề
vẫn vĩnh viễn còn đó, năm tháng không thể mài mòn. Vẫn tu luyện trong
hồng trần, vẫn trong sáng thanh tịnh, vẫn an ổn vui vầy, bình yên hiền
hoà như cũ.
Phật nói: “Đời người s