
đếm những ngày tháng tĩnh
lặng tuyệt mỹ, trăng khuyết rồi trăng lại tròn.
Có lẽ chúng sinh
không hiểu, tại sao cây sen xanh đó kinh qua bao bãi bể hoá nương dâu,
vẫn có thể không hẹn mà gặp ở mùa hoa, hơn nữa vĩnh viễn gió nhạt mây
nhàn như thế, không hề bận tâm. Người tu hành giống như hoa sen, rũ bỏ
hết phù hoa, an nhiên mà nở, tự tại mà rụng. Ngồi trên nệm bồ đoàn, độ
cho hết thảy những người có thể độ.
Lý Cao đời Đường viết một bài thơ hỏi về đạo[21'> rằng: “Luyện đắc thân hình tự hạc hình, thiên chu
tùng hạ lưỡng hàm kinh. Ngã lai vấn đạo vô dư thuyết, vân tại thanh
thiên thuỷ tại bình.” (Luyện được hình như thân hạc, dưới ngàn gốc tùng
hai hòm kinh. Tôi đến hỏi đạo ngài chỉ nói, mây ở trời xanh nước ở
hình). Sự tồn tại của Thiền, chính là tự nhiên như thế, như mây trắng
trên trời, như tịnh thuỷ trong bình, rõ ràng trong sáng, giản đơn thuần
phác. Vạn vật nhân gian luôn hướng tới Thiền, người tư thiền, chẳng chia sang hèn, chẳng màng thâm sâu, chỉ cần có một trái tim thuần khiết
hướng đạo.
[21'> Bài “Tặng Dược sơn cao tăng Duy Nghiễm”, bài số một.
Vầng trăng bồ đề treo ngoài cửa sổ, đoá sen diệu tâm tĩnh lặng trong nước.
Năm tháng như tuyết, đun trên lửa lò, hết thảy bi hoan đều bị bốc hơi,
chừa lại thứ nước tinh khiết trong vắt cho chúng sinh thưởng thức. Thiền có thể trị thương, có thể giải độc, có thể mang ngọn gió đến cho người
ao ước sự mát lành, đem ánh nắng đến cho người chờ đợi sự ấm áp. Vĩnh
viễn không cần thiền tâm của một người hoài nghi, cũng vĩnh viễn không
cần hỏi nên tu thiền như thế nào, bởi vì thiền là nước chảy mây trôi, là tự tại an nhiên.
Phật nói, cực lạc của kiếp này chính là hoá
sinh thành liên hoa trong Thất bảo trì[22'>. Mỗi một người là một đoá
tịnh liên, nếu tư chất tốt, sẽ nở sớm một chút, nếu ngộ tính kém cỏi, sẽ nở muộn một chút. Cùng trên con đường tu hành, cho dù là Thiền định
sóng cả chẳng kinh, hay là khổ hạnh dầm sương dãi gió, chốn về, cũng đều giống nhau. Dù hoá thần vạn triệu lần, cũng chìm đắm trong Công Đức
thuỷ[23'> đợi một lần gặp duyên mà bừng nở.
[22'> Thất Bảo trì:
Thuật ngữ Phật giáo, chỉ đầm hoa sen do bảy bảo vật tạo thành ở tịnh thổ Tây phương, những người đầu sinh nơi tịnh thổ sẽ được hoá thành hoa sen trong đầm này.
[23'> Công Đức Thuỷ: Tức bát nước Công Đức. Trong
thế giới Tây phương cực lạc của Phật giáo, nơi nơi đều có Thất Diệu Bảo
trì, Bát Công Đức thuỷ chày đầy trong đó. Nước này tinh khiết, lạnh
buốt, ngọt lịm, mềm dịu, trơn nhuận, an hoà, khi uống ngoài giải khát,
còn có thể tăng thêm thiện lương.
“Kinh Kim Cương” viết: “Phàm sở hữu tướng, giai thị hư vọng, kiến chư tướng phi tướng, tắc kiến Như
Lai.” ( Phàm là cái gì có tướng, đều là hư dối, thấy mọi thứ có tướng mà lại không phải tướng, tức là thấy Phật). Có nghĩa là cảnh giới của
Thiền, cho dù quá trình như thế nào, non nước trùng lặp hay là ngàn vách đá vạn khe sâu, đến cuối cùng, vạn dòng đồng tôn, vạn pháp quy nhất.
Cho nên, trong mỗi một ngày tu hành, không cần trèo đèo lội suối, chỉ
cần hiện tại an ổn, an nhiên nhìn mưa phùn gió nhẹ, mây đến mây đi bên
ngoài cửa sổ mà thôi.
Xuyên qua rừng cây nhân sinh gai góc dày
đặc, phía trước đã là đồng bằng thẳng cánh, trời cao bể rộng. Buông bỏ
chấp ngã, tuỳ duyên tự tại. Kiếp sau nguyện hoá thành đài sen, ngồi dưới thân Di Đà nghe kinh. Dùng tâm từ bi bồ đề, độ chúng sinh như hoa sen.
Đời người có rất nhiều cuộc gặp gỡ, cho dù bạn lựa chọn đi trên con đường nào, đều có những
người đi đường lướt qua nhau. Hồng trần như thế, đạo tràng bồ đề cũng
như thế. Trong sự tụ tán ly hợp tất nhiên đó, những người này sẽ có một
ngày bỏ bạn mà đi. Duyên sâu duyên mỏng, năm dài tháng ngắn, cũng chỉ
giữa sự qua lại lại qua.
Nhân duyên lưu chuyển, khởi diệt đều
không thể dự đoán. Thế gian này không ai có thể thực sự đi cùng bạn đến
phút cuối của cuộc đời, vạn cổ bất biến, chỉ có non xanh nước biếc.
Những sinh linh đã thấu hiểu Phật tính, trên chặng đường xa xôi chắc
chắn sẽ không mê lạc, không cô đơn. Dòng người đi lướt qua nhau, có rất
nhiều cơ duyên nhầm lẫn, mất mát đều trở thành thu hoạch. Bởi vì, cho dù chỉ còn lại một chiếc giường lạnh, một chiếc áo cũ, một bát cháo trắng, chúng ta vẫn có thể dựa vào chính mình.
Mỗi người đều là hòn đá
bắc qua sông, đều là ngọn đèn soi sáng cho chúng ta hướng về. Gặp gỡ là
mây tụ, ly biệt là mây tan, đều sẽ không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của bầu
trời. Chầm chậm thả bước trên đường nhỏ giao nhau giữa hồng trần, đi
cùng ai cũng không quan trọng. Quan trọng là bản thân tìm thấy con đường sáng tỏ, thông suốt, sau đó, nước biếc bờ mây, trời cao đất rộng, nhàn
nhã vô cùng.
Tuỳ duyên tự tại, tự tại tuỳ duyên. Một hạt bụi chứa vạn tượng, một ý niệm chứa ba ngàn. Người đời luôn thích coi gặp gỡ là
kiếp số, coi danh lợi là lưới trần không thể thoát khỏi. Nhưng lại không biết, một cái tâm thiền định có thể gánh vác được phong vân biến đổi,
sóng cuộn dâng trào của hết thảy nhân gian. Những con người đã từng gặp
nhau đường hẹp đó đi về