
hiên tột độ.
- Phải._hắn chắc nịch.
- Vậy…Tại sao cậu ấy lại ở nhà cậu?
- Osin riêng._hắn bình thản phun ra hai từ.
- OSIN???_Quân như không tin vào tai mình hét lên.
- Ừ. Có gì lạ sao? Mà cậu không định đánh thức con lợn kia dậy chứ?
- Xin lỗi. Tại tôi hơi bất ngờ._Quân đưa tay vò vò tóc.
- Thôi. Cậu về đi. Để tôi bế cô ta vào nhà.
Hắn nói rồi tiến lại xe bế nó ra. Trước khi vào nhà không quên quay lại nói với Quân:
- Cảm ơn cậu đã đưa cô ta về.
Nói rồi không kịp để Quân nói thêm hắn đã bế nó đi mất. Quân đứng
lặng người nhìn theo bóng dáng cao cao của hắn cho đến khi khuất hẳn
Quân mới lên xe về nhà. Hắn bế nó lên phòng, nhẹ nhàng đặt nó xuống
giường. Cúi xuống cởi giày với áo khoác cho nó xong hắn kéo chăn đắp cho nó. Nó nằm trên giường trắng, ánh đèn tường vàng vàng tỏa ra ánh sáng
dịu dàng ấm áp. Trông nó như nàng công chúa trong rừng đang say ngủ chờ
chàng hoàng tử tới đặt trên môi một nụ hôn để đánh thức nàng dậy. Nó với khuôn mặt thanh tú, mũi thon nhỏ thẳng tắp, môi hồng mềm mại hé mở để
lộ hàm răng trắng xinh xinh. Bất giác hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn lên
đôi môi đẹp như cánh hoa kia một nụ hôn phớt. Nó đang ngủ thấy có gì đó
nhột nhột trên môi bèn lè lưỡi liếm một cái. Chính hành động vô thức này đã châm lên một vụ nổ khủng khiếp. Hắn gần như nổ tung, không tự chủ
được mà tham lam cuốn lấy, hắn dùng lưỡi tách răng nó ra, lùng sục khắp
mọi ngõ ngác
h tìm chiếc lưỡi non mềm kia mà cuốn lấy, tham lam hút hết tư vị ngọt
ngào của nó không rời. Đang lúc hắn như mê đi trong cảm giác ngọt ngào
thì nó khẽ cựa mình, có lẽ do hắn hôn lâu quá nên nó thiếu dưỡng khí.
Lúc này hắn mới giật mình lùi ra xa mấy bước. Nhìn khuôn mặt ngây thơ
thánh thiện đang say giấc kia, trong lòng hắn dâng lên vô số mặc cảm tội lỗi. Hắn khẽ than:
- Mày điên rồi Phong ạ.
Hắn vôi vàng về phòng đóng cửa ngồi tự kiểm điểm bản thân rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Hôm sau, nó dậy từ sớm (Cả nhà xem dự báo thời tiết chưa? Nhờ chị ấy
mà bão Matmo đang phi vào Biển Đông ế :v). Nếu không phải cái dạ dày
rỗng tuếch biểu tình đòi “ăn” thì chắc nó vẫn đang “yên giấc say nồng”
rồi. Nó nhăn nhó xuống bếp làm bữa sáng. Xong xuôi tất cả, nó lên phòng
gõ cửa gọi hăn xuống ăn.
“Cốc…cốc…cốc…”
- Phong! Xuống ăn sáng. Tôi nấu xong rồi!
Nó gõ cửa rát cả tay mà không thấy trả lời. Tưởng hắn vẫn chưa tỉnh
nên nó hùng hổ đạp cửa xông vào, định bụng cho hắn một đá hôn đất nhưng
vừa vào nó đã lập tức hét lên:
- A…a…a…a…a_nó vội vàng quay mặt đi
Hắn đang xỏ nốt chân quần, nghe tiếng hét thất thanh của nó vội vàng quay đi cố mặc nốt bộ đồng phục.
- Sao anh không vào nhà tắm mà thay đồ?_nó hỏi, mắt vẫn nhắm tịt, hai tay che kín mít.
- Phòng của tôi tôi muốn làm gì chẳng được.
- Thế sao tôi gọi anh không trả lời?
- Tôi định thay xong sẽ xuống. Ai dè cô hung hăng đạp cửa xông vào. Uổng phí 17 năm mặc quần áo của tôi.
- Anh…anh…tôi…tôi…_nó nghẹn họng, không nghĩ ra được lí do nào để phản bác.
- Thôi. Đi ăn.
Hắn cầm cặp thong dong đi trước, nó mặt đỏ như gà chọi đi theo sau, chỉ hận không thể xé xác tên đang nghênh ngang trước mặt.
Vào đến bàn ăn, nó bê đĩa trứng ốp la cùng hai lát bánh mì nướng thêm một cốc sữa đặt trước mặt hắn. Về phần mình, nó cũng có một ly sữa
nhưng thức ăn chính là cả tô mì với hai quả trứng còn đang bốc hơi nghi
ngút. Nó nhanh chóng bắt tay vào việc nhưng mới được hai gắp thì hắn đã
chen ngang:
- Tại sao tôi không được ăn mì?
- Tại tối qua tôi chưa ăn, hôm nay phải ăn bù._nó đưa ra một lí do vô cùng “chính đáng”.
- Tôi muốn ăn mì.
- Hết mì rồi. Muốn ăn thì ăn của tôi này.
Nó vốn tưởng công tử nhà giàu ưa sạch sẽ như hắn đời nào chịu ăn đồ
thừa của nó nhưng nó đã nhầm to. Hắn hồn nhiên kéo tô mì trước mặt nó về phía mình, hồn nhiên gắp mì ăn ngon lành làm nó tức nổ đom đóm mắt mà
không làm gì được. Thế là nó đành ngậm ngùi ăn phần của hắn trong niềm
uất hận khôn nguôi.
Bữa sáng nhanh chóng kết thúc với sự thỏa mãn của hắn và sự ấm ức của nó. Hai người mau chóng đi học. Khi xe còn cách trường tầm 100 mét nữa thì nó bảo hắn dừng lại để đi bộ vào trong tránh sự soi mói của mấy bà
tám trong trường.
Nó tưởng vậy là xong, ai dè khi nó bước vào trường, mọi ánh mắt vẫn
đổ dồn vào người nó. Hận thù có, cảm thương có nhưng khinh bỉ là nhiều
hơn cả. Nó thấy hơi lạ nhưng với bản tính bất cần đời nó lại điềm tĩnh
về lớp. Mấy tiếng xì xầm ngoài hành lang càng lúc càng lớn, giống như cố tình nói cho nó nghe.
- Con này tưởng bám được anh Phong lâu à? Đồ rẻ rách.
- Cái loại nó nhìn ngược nhìn xuôi chẳng có điểm nào lọt được vào mắt anh Phong.
- Còn chưa đủ trình xách dép cho tao ế.
Cả lũ nói rồi cười hô hố. Nó mặc dù khó chịu với những lời này nhưng
nó chọn cách im lặng. Nói chuyện với những đứa không có não là một việc