XtGem Forum catalog
Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba

Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326332

Bình chọn: 7.5.00/10/633 lượt.

gì đang diễn ra.

Đẩy mạnh Tiểu
Long ra bằng tất cả sức của mình, nó quay qua nhìn cậu bằng cái nhìn khó hiểu, oán trách. Có lẽ suốt đời cậu không bao giờ quên được cái nhìn
đó.

-Cậu làm gì vậy? Cậu…? Cậu…?

-Xin lỗi, tại tôi không
kiềm chế được bản thân, mà cũng tại cậu cơ, cậu trông thật đáng yêu, y
như một thiên thần. Cậu đừng giận nhé, tôi khôg có ý gì đâu, xin lỗi
cậu.

Nó xong, Tiểu Long đi thẳng vào phòng mình, để lại nó một
mình với một mớ cảm xúc hỗn độn. Nó thả mình xuống ghế, đầu óc không còn nghĩ được gì, mệt mỏi.

Nó ngồi đó như một pho tượng tuyệt đẹp,
đầu ngửa ra sau, thân thể dựa hẳn vào thành ghế sofa. TRông nó lúc này
như một thiên thần đang ngủ, mái tóc cắt gọn bỗng xoà xuống khuân mặt,
gió ngoài vườn thổi vào khiến cho những sợi tóc đó bay nhẹ, bồng bềnh
như mây. Hồi lâu, nó nhấc người đứng dậy. Không còn nghĩ được gì nữa, nó quay số gọi cho hắn. quả thật lúc này nó chỉ muốn nghe thấy giọng nói
của ai kia, giọng nói đã đem lại cho nó sự tin cậy ấm áp.

-Alô, ai đang gọi vào số máy của Tùng Lâm đó ạ?

Bất ngờ giọng một người con gái bắt máy, như không tin vào tai mình, tưởng nhầm máy, nó nhìn lại màn hình.

Không thấy đầu dây bên kia trả lời, người nghe tiếp tục lên tiếng.

-Alo, xin lỗi, tôi có thể giúp gì cho bạn không?

-Tôi muốn gặp Tùng Lâm, làm ơn.

Nó nói giọng lạc đi. Lúc này đây nó linh cảm thấy điều gì đó rất mông lung đang diễn ra.

-Xin lỗi bạn, Tùng Lâm đang tắm, tôi là bạn gái của anh ấy, có vấn đề gì cậu nhắn lại tôi sẽ chuyển lời ạ?

Nó buông tay, mặc cho đâu dây bên kia đang nói. Tâm hồn nó trống trải, cảm giác hụt hẫng lan toả đến từng tế bào trên da thịt nó. Gục đầu xuống
bàn, đôi mắt nó đỏ ngầu vì đau khổ. Tê dại.

-Ai vừa gọi điện thế Ann? Tùng Lâm hỏi khi vừa bước ra từ phòng tắm.

-Không rõ, hình như bạn anh thì phải, người ta không nói tên.

Nghe giải thich, Tùng Lâm cười nhẹ nhành rồi cho qua.

-Em tắm rửa đi, ăn tối xong, anh đưa em đi chơi nhé, lâu rồi mới về nước phải đi cho đỡ nhớ quê hương chứ, phải không ?

-Thôi đi anh, em chỉ nhớ anh thôi, trông anh càng ngày càng đẹp trai, cho em ôm anh một cái nào.

Cô gái dang rộng hai tay, ôm chặt lấy người con trai mình hằng nhớ nhung.
Cô ép chặt ngực mình vào ngực anh, kê cằm lên vai anh, ôm chặt lây anh
như sợ anh bay mất. Cô thật đẹp, đôi mắt bồ câu trong veo như mật hồ yên ả, đôi má đầy đặn với cái sống mũi cao, thẳng. Mái tóc làm hơi xoăn
khiến cô toát lên một vẻ kiêu sa, đài các. Với dáng người thon thả, mảnh khảnh, cô đã làm say lòng không biết bao nhiêu chàng trai. Nhưng với
cô, chỉ có một người, duy nhất một người làm con tim cô rung động. Cô
yêu anh với cả trái tim trinh nguyên của mình. Với cả tấm lòng mình, yêu anh hơn yêu chính bản thân cô.

Khang Vĩ thẫn thờ như vừa bị ai đó lấy đi vật quý giá nhất của mình, nó nhắm chặt mắt, một tay đặt lên
ngực như để giữ yên con tim mình. Nó cảm thấy khó thở, cảm thấy nóng
bức. Như một con thú bị thương, nó tìm đường lẩn chốn mọi thứ, chốn
chạy. Nhưng dù chạy đâu đi nữa nó cũng không thoát khỏi bản thân mình.

Trời đổ mưa như trút nước.

Bể bơi, nước lạnh như nước đá. Khang Vĩ lao người trong nước như con thiêu thân đang lao mình vào lửa.- Gì chứ, bạn gái à, thế cậu ta… mà không
đúng, cậu ta có nói là… cậu ta có… mình thật ngốc, cậu ta là ai chứ…cậu
ta…???

Một vòng. Hai vòng. Nhiều vòng…

Nước tràn vào mắt,
miệng, tràn vào tai khiến cho nó ho sặc sụa. Kệ nó cứ bơi, cứ sải đôi
cánh bị thương đó ra mà vẫy vùng. Nó mệt lắm, kệ , bơi tiếp. Nó như muốn hoà tan mình vào trong nước, không cần biết phải làm sao, không cần
biết chuyện gì. Nó bị chuột rút thì phải, cho đến khi nó kịp nhận ra
điều đó thì đã quá muộn. Chới với, vùng vẫy. Không gian im lặng đến lạ
kỳ. Nó muốn hét lên nhưng bất lực. Không đấu tranh nữa – nó thầm nghĩ –
Quá mệt rồi, nó lúc nào cũng thua mà, đấu tranh để làm gì chứ. Kệ đi,
buông trôi…

Như có ai đang gọi, nó tỉnh dậy trong căn phòng ấm áp. Khuân mặt điển trai của anh hai hiện ra, đầy lo lắng.

-Bi, em không sao chứ – nhận thấy nó tỉnh lại anh hai lên tiếng – em làm anh sợ quá đấy nhóc ạ, làm gì cũng phải cẩn thận chứ, trời tối và lạnh vậy
mà bày đặt bơi lặn làm gì hả? Cũng may bà Lan đi ra kịp.

Anh nói
xong, nhìn nó âu yếm. Bất chợt anh nhẹ nhàng nằm lên người nó, cơ thể
anh ép sát, đè nặng lên nó. Anh đưa tay bẹo má rồi đặt lên đó một nụ
hôn.

Quá bất ngờ trước hành động khác thường của anh hai, nó lúng túng hỏi anh để không khí loãng ra



-Cô Lan…cô Lan không biết bơi mà, làm sao…Nó hỏi anh nhát gừng.

-Yên tâm đi, bà Lan không sao rồi. Lúc thấy em chìm dần trong bể nwocs, cô
Lan la toáng lên rồi lao xuống bể bơi. Buồn cười, cô cũng không biết bơi nên khi túm được em hai người cứ bập bềnh trong nước. Em biết không, em sống được là nhờ cô ấy đấy. Nếu cô ấy không giữ chặt đầu em cho mặt em
nổi trên mặt nước