pacman, rainbows, and roller s
Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba

Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326525

Bình chọn: 9.00/10/652 lượt.

m yên bình trên giường, thân thể được đắp bằng tấm chăn mỏng quanh người. Cúi xuống đặt lên trán nó một nụ hôn nhẹ, cô khẽ mỉm cười khi thấy nó
trở mình nhăn tít mặt lại.

Nó tỉnh dậy trong vòng tay yêu thương
của anh hai, nó đang gối đầu lên tay anh ngủ, tay còn lại anh đặt nhẹ
lên ngực nó, hai chân anh kẹp chặt lấy hai chân nó. Thái độ kỳ cục này
của anh khiến nó hơi bất ngờ, nhưng rồi nó cũng để yên như vậy. Lâu rồi
nó không được dựa đầu mình vào ngực anh, nó muốn lắm nhất là lúc này
đây, khi mà trong nó cảm xúc như nghẹn đắng lại.

Cuộc nói chuyện
điện thoại hôm qua lại ùa về trong tâm chí nó, rõ ràng tưng lời một như
đang dày vò trong tim nó. Nó đau thắt lại. Nước mắt tự nhiên chảy dài
trên má, rơi xuống làm ướt cánh tay anh…

Bất chợt anh hai trở mình tỉnh dậy, thấy thái độ lạ lùng của nó, giật mình, anh nghĩ nó bị đau nên liền vùng ngồi lên.

-Bi, em đau à. Em đau ở đâu, em nói anh nghe đi, để anh đưa em vào viện nhé.

Anh đỡ nó ngồi lên, ép sát nó vào ngực mình, lay vai hỏi dồn.

-Em đau ở đâu Bi, để anh đưa em vào viện.

Rồi không kịp để nó nói gì, anh định lao xuống.

-Anh…không phải đâu, em không sao ạ.

Ngạc nhiên, anh ngẩn người ra như không muốn tin.

-Ơ, vậy tại sao em khóc? Hay anh làm em đau hả?

Khang Vĩ cười hiền lành, khuân mặt bừng sáng trong nắng mai.

-Không có ạ, tại Bi nhớ anh kìa. Lâu rồi Bi mới được ngủ cùng anh, Bi sợ anh đau, Bi nhớ anh lắm.

Nó nói những điều thật lòng mình, nhưng không nói đúng nguyên nhân của sự
việc. Nó chợt thấy xẫu hổ vì nỡ lừa anh nên quay đi không giám nhìn vào
mặt Khương Vĩ.

Bất ngờ trước câu trả lời của nó, Khương Vĩ thở
phào nhẹ nhõm. Anh không ngờ thằng nhóc lại đáng yêu đến thế, anh luôn
đối sử không tốt với nó, vậy mà nó vẫn thương anh, vẫn yêu anh.

Thằng nhóc thật ngộ, lúc nào cũng lầm lỳ, mặt lạnh như tiền vậy mà vì nhớ anh đến phát khóc. Mà buồn cưòi thật, nó đang lằm cạnh anh mà, thật hết
biết.

Khương Vĩ lắc đầu khó hiểu, nhưng rồi ánh mắt anh chợt bừng sang, nó báo hiệu một điểm không tốt đẹp gì cho Khang Vĩ cả. Hehehe.

-Thôi anh bỏ qua cho Bi vì cái tội làm anh sợ, làm anh lo lắng, nhưng còn cái tội làm anh tỉnh dậy thì tính sao ta???

Thấy ông anh đột nhiên thay đổi thái độ, nó mừng lắm nhưng nghe đến đó thì Khang Vĩ biết nó chuẩn bị bị anh hai giở chiêu rồi.

-Anh hai, tha cho Bi mà, không phải tại Bi cố tình đâu, tại anh hai tự dậy chứ, đâu phải tại Bi?

Kèm theo lời nói là khuân mặt dễ thương đến khó ưa, nhưng Khương Vĩ cũng không chịu bỏ nỡ cơ hội này.

-Ê, nhóc không làm ồn, làm anh ướt người thì làm sao anh dậy được, hôm qua
đi chơi bị ốm làm anh lo muốn chết, hôm nay mới sang ra đã làm anh tỉnh
giấc rồi, vậy muốn anh bỏ qua hả? Không được đâu.

Nói xong, Khương Vĩ cười tươi như hoa, còn mặt nó thì méo sệch.

-Anh hai ơi, tha cho Bi đi mà, được không, rồi Bi đấm lưng cho anh nhé?

Vừa nói nó vừa cười duyên, mong rằng không bị ông anh bắt chịu tội nữa.

Nhưng…

-Ơ, Bi là em anh, anh đau lưng Bi đấm lưng cho anh là chuyện bình thường, hay định không thương anh hả?

-Không đâu ạ, không phải vậy, Bi không có ý đó, thôi anh hai phạt gì Bi, phạt đi vậy.

Nó vừa nói vừa phụng phịu. Lúc này đây, nó nhớ ai kia lắm, nhớ lắm, nhớ
lắm…Nhưng rồi nó chợt nhận ra điều mà nó không thể không quan tâm.

Thời gian của nó sắp hết rồi, nó sắp không còn sống được lâu nữa, nó lên trả lại tự do cho người đó, trả lại cuộc sống vốn có cho người đó, trả lại
một gia đình hoàn hảo cho người đó, trả lại một tương lai cho người
đó…Phải rồi nên trả lại thôi, người đó không thuộc về nó, không bao giờ
thuộc về nó cả. Thả ra thôi…

Và rồi nó mỉm cười với chính bản thân mình, dù sao nó cũng đã có một quãng thời gian thật hạnh phúc, thật
đáng nhớ. Giờ đây nó không còn mong gì hơn nữa, nó đã có anh hai, nó đã
có ba, nó đã có má nó…Nó không còn buồn nữa, không còn cô đơn nữa. Vậy
thì nó phải vui lên mới đúng chứ.

-Haizzzzzzzzz, để xem nào, bắt đền gì bây giờ ta?

Tiếng anh hai vang lên kéo nó lại thực tế nhanh chóng.

-Thôi thế này đi, anh phạt Bi nhé, phạt thế này vậy…

Anh vừa nói vừa có làm cho câu nói của mình dài ra và quan sát thái độ của
con mồi, chiêu này công nhận công hiệu, nhìn nó mặt nhăn tít, phải cố
lắm anh mời nín được cười.

-Đầu tiên thơm anh cái coi.

Vừa nói anh vừa đưa tay chỉ vào má mình.

-Nào thơm đi?

Anh giục nó khiến nó phụng phịu dí sát mặt vào mặt anh. Nó thơm anh, bất
ngờ, anh vòng tay qua đầu nó giữ chặt lại khiến cho nó không thể ngồi
dậy được. Nó giẫy dụa thoát ra, mãi rồi mới thành công.

-Anh hai…

-Này hư quá, thơm anh mà làm anh nóng cả má này, hư quá. Bắt đền đi. Nhanh. đền cho anh.

-Ơ, tại anh hai giữi đầu Bi mà…

-Không nhưng nhị gì cả, đưa má đây cho anh thơm lại. Nhanh lên…

Hic hic hic nó