
dậy trong căn phòng ấm áp, ánh đèn và không gian quen thuộc khiến
nó không khó khăn gì khi nhận ra đây là phòng mình. Mở mắt mệt mỏi nó
khẽ nhìn xung quanh.
Anh hai đang ngồi nhìn nó lo lắng. Thấy nó tỉnh lại, anh mừng lắm, ánh mắt như reo lên.
-Bi, lần sau phải cẩn thận chứ, sao lại để đến nông lỗi này hả? Em ngốc
thật, thấy trời mưa thì phải vào đâu mà trú hay không thì gọi điện cho
anh hay gọi taxi mà về chứ hả? Muốn chết hả?
Anh thật sự lo lắng
cho nó, hơn ai hết anh hiểu được bây giờ nó nguy hiểm đến thế nào, chỉ
cầm một va chạm nhỏ thôi cũng đủ cướp đi bé Bi của anh rồi. Anh sợ, anh
lo lắng, anh yêu thương…
-Em xin lỗi anh…
Thấy nó nói mà không ra hơi, chợt Khương
Vĩ giật mình. Nãy giờ anh lo quá, quát nó như thể làm vậy là nó không bị đau nữa. Anh khẽ cúi người, đặt lên trán nó một nụ hôn nhẹ. Anh không
hiểu được tại sao mình lại làm vậy, anh thật sự không thể hiểu được bản
thân mình nữa.
Trong thâm tâm anh, nó hình như không chỉ đơn thuần là một đứa em trai nữa, mà hơn thế nhiều, nó hình như chiếm một vị trí
quan trọng trong trái tim anh lắm, quan trọng lắm thì phải.
Anh không giám nhìn thẳng vào bản thân mình, anh thật sự không giám. Anh…anh…anh yêu nó ư?
Điên khùng!
Thần kinh!
Không được, không thể thế được.
Không.
Nó là em trai anh mà, nó cùng dòng máu với anh mà.
Và hơn cả là nó là con trai, một thằng con trai hoàn hoả.
Anh đang làm sao đây?…
Không phải đâu, chắc tại anh thương nó quá, anh hối hận vì nỡ làm nó đau, nỡ làm nó khổ?
Phải không?
Đã rất nhiều lần anh thử kiểm tra lại bản thân mình, nhiều lắm. Đứng trước những cô gái đẹp anh đều có cảm súc, có sự rung động của con tim. Anh
có muốn chiếm hữu họ không?
Có!
Phải! Anh có.
Nhưng
tại sao đứng trước nó anh lại như vậy, anh không thể kìm nén nổi con tim mình, không thể nào giữ cho đầu óc mình thôi không nghĩ về nó. Anh đang làm sao đây.
Thấy anh như đang chìm đắm trong dòng cảm súc, Khang Vĩ khẽ xoay người, nó đau. Vết thương chưa lành khiến nó kêu lên khẽ
khi anh đưa tay ghìm chặt nó.
-Anh đau em…
Giật mình, Khương Vĩ thả người nó ra, anh bối rối nói lời xin lỗi. Và rồi nhăn răng ra cười cầu hoà.
-Bi, tối nay cho anh ngủ cùng Bi nhé?
Thấy thái độ của anh, nó mỉn cười gật đầu đồng ý.
Tùng Lâm nhẹ nhàng khép cửa phòng đi ra ngoài. Chuyện đêm nay khiến hắn thật sự mệt mỏi, kinh hoàng. May mà hắn đếm kip không thì không biết chuyện
gì sảy ra nữa.
Chiếc đồng hồ treo tuờng của bệnh viên chầm chậm
điểm mười tiếng. Chợt như nhớ ra cuộc hẹn, hắn lao vội ra cửa. Nhưng
muộn rồi. Cầm điện thoại lên hắn hoa mắt khi thấy hơn 10 cuộc gọi nhỡ.
Bấm máy gọi lại thì đầy dây bên kia chỉ còn lại tiếng tút dài.
Thất vọng, hắn thả ngưòi xuống ghế, kèm theo đó là một cú đấm như trời giáng vào mặt, rồi thêm một cú nữa…một cú nữa…
Loạng choạng, hắn chưa kịp định thần lại thì bị Tiểu Long lao đếm túm cổ áo.
Cậu nói mà như gào vào mặt hắn.
-Thằng khốn, tao nói với mày rồi mà, tao nói rồi là mày đừng làm Khang Vĩ đau khổ mà, mày đừng làm Khang Vĩ buồn mà.
Cậu thở hồng hộc, cơ mặt cậu như co giật, chân tay nổi hết gân đỏ lên.
-Thằng khốn này, từ giờ tao cấm mày lại gần Khang Vĩ, nếu không nghe tao cho mày về trầu ông vải, mày hiểu không…
-Hiểu không?…
-Hả…?
Cậu hét lên khiến cả bệnh viện náo loạn, lúc này bảo vệ cũng đã xuất hiện,
tay thám tử theo dõi Tùng Lâm cũng vội vàng vào kéo cậu ra.
Còn
lại một mình, hắn bang hoàng khi nhớ lại những gì vừa sảy ra. Không phải hắn sợ vì bị tấn công, không phải hắn sợ vì bị Tiểu Long doạ nạt, hắn
sợ vì câu nói của Tiểu Long.
Vậy là một lần nữa hắn làm cho Khang Vĩ đau, hắn đã làm gì mà để cho Tiểu Long điên lên đến vậy? Khang Vĩ bị sao rồi. Trời ơi…
Khả Chi vừa đi vừa lẩm bẩm một mình. Cô đang cầm trên tay thong tin về ca
phẫu thuật ghép thận cho ba. Cô vui lắm, vậy là ba cô có cơ hội sống
rồi. Nắm chắc mớ giấy tờ trong nay, cô đưa lên ép sát vào lồng ngực
mình, ngẩng mặt lên trời nhìn mây gió. Cô bước đi mà nghe lòng mình nhẹ
tênh.
Lâu lắm rồi cô không gặp nó dễ đến hai ngày rồi thì phải. Cô nhơ nó quá, đứa em thân yêu của cô, thằng bé thật dễ thương. Mỉn cười
nhẹ nhàng vì mọi truyện trong gia đình như đã ổn thoả, ba như đã hiểu
nó, yêu thương nó hơn, còn Khương Vĩ thì khỏi phải nói, coi nó như báu
vật, một ngày không gặp nó là gầm gào lên. Mà cũng lạ thật, không hiểu
tại sao mà hắn ta lại trở lên yêu thương thằng nhóc như vậy.
Về đên nhà cũng là lúc đêm buông xuống, cô đi nhanh vào phòng nó mà không kịp nghe hết lời chào của bà giúp việc.
Thấy nó nằm thiếp đi, hơi thở mệt nhọc, cô thoáng hoảng hốt. Đi nhanh lại
chỗ nó lắm, cô thấy nó đang bình yên ngủ, khuân mặt đáng yêu đến lạ. Môi đỏ, mày đen dậm, sống mũi cao, mái tóc mượt rủ xuống.
Nó đang nằ