Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba

Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326262

Bình chọn: 9.5.00/10/626 lượt.

viện.

Quay sang anh Khương Vĩ chị nói như ra lệnh.

-Em ra lấy xe đi Khương Vĩ.

-Đừng anh, em không sao đâu.

Nó nói nhanh khi thấy anh hai định chạy đi lấy xe.

Chị Khả Chi chạy đến bên nó, đỡ ngưòi Khang Vĩ dựa vào người mình, chị vừa đưa tay vuốt lên ngực nó nhẹ nhàng.

Khang Vĩ gượng người dậy, nó nhẹ nhàng thở đều đều như thể để làm chị yên tâm hơn.

-Em không sao đâu, tại đói quá thôi. Híc mọi người đừng lo mà.

Không hiểu sao nó lại lấy cái lý do ngớ ngẩn đó ra để lừa mọi người, nhưng nó không biết phải nói thế nào hơn nữa. Nhìn ánh mắt mọi người nó hiểu
rằng, tất cả đều đang rất lo lắng cho mình. Nhưng nếu bây giờ mà đi bệnh viện thì ngày mai nó không thể nào làm được phẫu thuật. Gồng người lên
chịu đựng cơn đau, nó nhẹ nhàng cuời.

-Thôi em đói, em muốn ăn.

Cả nhà thấy nó đòi ăn thì ai cũng phì cười, lắc đầu nhìn nó.

-Ông tướng ạ, lần sau muốn ăn thì ý kiến nhé, đừng doạ anh như thế. Biết không hả?

Vừa nói anh vừa ôm chặt nó vào lòng mình. Một tay anh đỡ lưng nó, tay còn
lại anh đỡ đầu nó, để cho Khang Vĩ ép sát vào ngưòi anh. Anh cười ấm áp, nó không nói gì, chỉ lặng lẽ cảm nhận hơi ấm từ anh. Duy chỉ có ánh mắt của Tiểu Long là khiến nó lo lắng.

Nó sợ Tiểu Long làm hỏng chuyện.

Tùng Lâm thẫn thờ cùng Ann đi dạo, nhìn cô hạnh phúc bên anh, trông thật đẹp đôi. Đã lâu lắn rồi cô không đi dạo cùng anh, nắm tay anh, dựa lưng vào vai anh. Lâu lắm rồi.

Gió từ sông thổi vào khiến cho tóc cô bay
rối tung, tóc anh cũng bay để lội ra khuân mặt thật nam tính, đáng yêu
nhưng buồn. Phải, buồn lắm. Anh đi bên cô, thỉnh thoảng buông những
tiếng thở dài khiến cho ngưòi ta phải não nế, những nụ cười gượng, những ánh mắt chỉ có vẻ cam chịu và quan tâm mà tuyệt nhiên không hề có tình
cảm yêu thương trai gái.

Cô biết không? Cô nhận thấy không?

Có! Có chứ!

Nhưng với cô chỉ cần có anh là đủ, chỉ cần có anh thôi, cô tin rằng bằng tình yêu của mình, bằng sự cố gắng của mình, cô sẽ có được anh, có được cả
thể xác lẫn trái tim anh. Cô tin là thế, tin mãnh liệt.

-Ngày kia đính hôn rồi, anh có thấy vui không?

Bất ngờ cô quay sang anh hỏi nhỏ.

Giật mình Tùng Lâm quay lại, hắn cười gượng, nhìn hắn cười mà như đang khóc.

-Vui chứ, anh vui lắm. Đúng vậy, chỉ cần em vui là anh vui rồi, sao lại không vui chứ?

Hắn vừa nói vừa đưa tay vuốt tóc cô, thái độ trân thành.

-Em lạnh không, đưa tay đây anh ủ ấm cho?

Câu nói bất ngờ của hắn khiến cho cô ngỡ ngàng, như không tin vào tai mình, mắt cô mở to, không nói lên lời. Cô run run đưa đôi bàn tay mảnh mai
của mình cho hắn nắm lấy.

Bằng hai bàn tay mạnh mẽ của mình, Tùng
Lâm nhẹ nhàng áp chặt lên đôi bàn tay mảnh mai của cô. Lòng cô vui không tả mà đâu biết rằng, câu nói vô thức đó hắn thường hay nói khi đi cùng
nó. Trong lúc này đây, đâu đâu trong mắt hắn cũng chỉ có hình ảnh của
Khang Vĩ, hỉnh ảnh thân quen đến lạ, hình ảnh đầm ấm khó nói, nhưng hình ảnh đó nhạt nhoà quá, xa vời quá. Hình như hắn không thể chạm vào được, không thể chạm được thì phải. Bất chợt đâu đó vang lại lời bài hát thật buồn.

“…Yêu 1 người mà sống bên 1 người

Em khóc cho em cuộc đời ơi

Yêu mặn nồng dù đã cố lạnh lùng

Dù em đang ngàn lần cố quên

Yêu 1 người mà phải bên 1 người

Đau lắm cho em anh nào biết

Phương xa mịt mờ người biết kô bây giờ

Em sống cho qua những ngày vắng anh…”

Nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình, hắn nhìn cô cười say đắm, nhìn
thật lâu nhìn đến nỗi khuân mặt cô nhoè đi, thay vào đó là khuân mặt ai
kia, khuân mặt đáng yêu đến lạ lùng, khuân mặt với hắn đẹp như thiên
thần. Không kìm chế nổi bản thân, hắn đặt lên đó một nụ hôn thật sâu,
thật nồng nhiệt.

-Anh yêu em nhiều lắm, bé của anh ạ…

Đêm
nay, trời đẹp thật, gió đông bắc tràn về khiến cho cái cảm giác se lạnh
thật vui, khoác lên người nó chiếc áo khoác mình đang mặc, Tiểu Long nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Khang Vĩ.

-Em suy nghĩ kĩ đi, em không thể làm thế được, để anh làm việc đó cho em, để anh làm.

Hơi giật mình, nhưng rồi nó cũng lặng yên nghe Tiểu Long nói hết câu. Khẽ dựa đầu vào vai cậu, Khang Vĩ nhẹ nhàng nói.

-Anh đừng làm thế, việc này Vĩ quyết rồi, anh không thể làm tốt hơn Vĩ đâu.
Với lại anh còn nhiều thứ phải lo lắm, gia đình, ba má…Anh không thể hi
sinh vô ích được.

Tiểu Long quay lại dùng hai tay đẩy mạnh vai nó.

-Em nói gì thế, thế nào là hi sinh vô ích, anh không hi sinh vô ích, anh hi sinh cho người anh yêu sao lại là vô ích. Hơn nữa, chú Lý cũng là bạn
của ba anh, anh làm vậy là hoàn toàn đúng mà?

-Anh…Anh nghe này,
Vĩ không còn sống được lâu nữa, Vĩ không thể để anh vì vài ngày còn lại
của Vĩ mà làm hại đến cả đời mình. Vĩ không muốn, không muốn tý nào cả,
không muốn anh đem sức khoẻ của cả quãng đời còn lại của mình đổi lấy
vào ngày của Vĩ.
<


XtGem Forum catalog