Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba

Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326290

Bình chọn: 9.00/10/629 lượt.

ã từng một lần ở vào vị trí của hắn
hắn hiểu được nỗi lòng này. Yêu một người, mà phải sống bên một người
thật đau đớn làm sao. Tự hỏi bản thân mình rằng: Đây là sự lựa chọn ư?

Không! Không phải, hắn không hề lựa chọn, hắn không có quyền đó. Nếu như hắn
có thể lựa chọn, nếu như hắn có được quyền đó, chắc hẳn Tùng Lâm sẽ kéo
Khang Vĩ chạy đến một nơi nào đó, một nơi thật xa, một nơi mà không ai
có thể tìm ra hai người, không bao giờ có thể tìm ra. Không bao giờ.

Chiều nay Ann ra viện, trông cô thật vui, thật hạnh phúc, vậy là anh đã đồng ý cùng cô đi du học, vậy là cô đã có anh, ngưòi cô yêu hơn cả mạng sống
của mình.

Trông cô thật duyên dáng trong bộ đồ trắng khi cùng ba
mình đến ăn tối tại nhà anh. Hôm nay ba cô quyết định chính thức ngày
đính hôn cho hai người, ba cô muốn cô và anh chính thức đính hôn trước
khi cô và anh đi du học.

Bữa ăn tối hôm nay thật đầm ấm, vui vẻ,
mọi người đều vui, vui lắm. Trong bữa ăn cô liên tục gắp thức ăn cho mọi người, liên tục cười, liên tục nói còn anh thì không.

Nhìn anh
cười gượng gạo mỗi lần ba cô hay ai đó hỏi thăm, tim cô chợt nhói đau.
Trong sâu thẳm tim mình cô hiểu rằng, anh không thể nào quên được Khang
Vĩ, không thể nào. Nhưng cô cũng không thể nào, không thể nào quên được
anh, không thể nào mất anh được.

Vậy là mọi chuyện đã được định
đoạt, ba má cô vui lắm, ba má anh cũng vui, cô cũng vui, chỉ có anh là
không. Cô cũng cảm thấy điều gì đó hơi lạ ở má anh. Bà vẫn vậy, vẫn cười nói, vẫn lịch sự, nhưng bằng sự nhạy cảm vốn có của người con gái, cô
hiểu rằng bà có gì đó khang khác, có gì đó buồn lắm.

Khi ba má cô ra về, cô nhẹ nhàng lại gần.

-Cô, cô mệt hả? Sao con thấy cô có vẻ mệt mỏi?

Vừa nói cô vừa ngồi xuống bên bà, đặt đôi tay mềm mại lên tay bà.



Truyện gần The End òy

-Không sao đâu con, cô hơi mệt tý thôi, con đừng lo.

Bà nhìn cô nói trong sự âu yếm, tuy nhiên khi nhìn sâu vào đôi mắt trong
trẻo và đen láy kia, bà như cảm nhận được sự đầm ấm chân thật. Bà hơi
cười rồi nói thêm.

-Chỉ là một ca mổ ở bệnh viện thôi con, không sao đâu?

Không bỏ lỡ cơ hội, cô hỏi mà như an ủi bà.

-Sao vậy cô, ca mổ đó có gì không ổn hả cô?

-Không có, chỉ có điều cô không muốn làm phẫu thuật ca đó. Cô không muốn làm
chút nào cả, nhưng cô lại sợ để người khác làm, cô muốn…cô sợ…cô..

Ann nhìn bà bác sỹ già, cô không nói gì thêm chỉ ngả ngưòi mình vào lòng
bà, cô biết lúc này đây có nói gì cũng vô ích. Sống với bà cũng khá lâu
cô rất hiểu tính bà, chắc bà có gì đó dằn vặt lắm nên mới vậy, bà là một bác sỹ tài năng, chưa một ca bệnh nào mà bà cảm thấy khó khăn đến nỗi
phải suy nghĩ như thế này cả. Bật chợt trí tò mò trong cô nổi lên.

-Ca mổ đó khó khăn lắm hả cô? Sao cô có vẻ lo lắng vậy?

-Không đâu con à, nó không khó, chỉ là một ca ghép thận đơn giản. Nhưng cô
không muốn thực hiện, lại cũng không muốn để ai thực hiện, nhưng lại
không thể làm thế. Cô…

-Được rồi cô, con biết cô có điều khó nói, không sao đâu cô, con tin cô sẽ sáng suốt trong quyết định của mình mà.

Bà nghe Ann nói vậy thì không nói gì thêm nữa, ôm chặt cô con dâu tương
lai vào lòng mình, bà khẽ nuốt những giọt nước mắt vào trong, những giọt nước mắt mặn chát, đắng nghét.

Chị Khả Chi đang tất bật với những món đồ ăn trong bếp, thấy cả nhà về chị cố làm mặt giận nói dỗi.

-Cả nhà đi chơi bỏ tui ở nhà một mình. Ghét thật đấy.

Thấy bà chị tự nhiên làm như trẻ con, Khương Vĩ tiến lại gần bẹo má.

-Chị ấy, ở nhà mình ngoài ăn vớì nấu cơm cho hai thằng em trai thì còn việc
gì đâu mà kêu ầm ỹ nên thế hả? Chài ơi, tưởng được nấu cơm cho mấy đại
công tử đây ăn là dễ lắm hả? Xiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiì, khối ngưòi nằm
ngủ cả ngày lẫn đêm để mơ mà không được đấy. Làm cao làm chi ta?

Ơ, đã không được đi chơi chung, lại phải vất vả nấu cơm cho mấy tên này,
vậy mà còn bị thằng giặc này chọc phá. Tức quá, chị không biết làm gì
hơn, thế là tiện tay nhét ngay miếng đậu rán (lẽ ra là định ăn vụng) vào mồn thằng em.

-Tên kia, tên vô ơn kia, hôm nay mi muốn ăn cơm hay ăn mì tôm? Nói nghe thử coi?

Chị vừa nói vừa chống nạnh hai tay, nhìn anh Khương Vĩ như muốn ăn tươi nuốt sống.

Tiện miếng đậu rán trong mồm, anh hai bốc luôn mấy cái rau sống cho vào miệng nhai cùng. Mặt anh vênh lên trông thật dễ ghét.

-Chài ơi, con gái chi mà chua ngoa đanh đá, chị kiểu này thảo nào đến bây giờ không có thằng nào nó nhòm. Chết! chết! kiểu này chắc phải nuôi báo cô
rồi? hêhhêhêhê.

Anh vẫn chưa chịu thua, chọc tiếp vào tổ kiến lửa
lần nữa. Khả Chi tức quá, đuổi theo thằng em chạy vòng quanh bếp. Mọi
ngưòi thấy vậy đều cười ồ lên vui vẻ.

-Bi mệt hả?

Bất chợt
Tiểu Long lên tiếng khi thấy mặt nó tái đi, đưa hai tay ôm lấy ngực
mình. Mọi người đang cười đùa vui vẻ nghe thấy vậy đều dừng lại chạy đến bên nó.

-Em sao không bé? Bi, sao không em. Để chị đưa em vào


Disneyland 1972 Love the old s