
ang Dực ngồi ở chỗ cách đó không xa, sau khi nghe thấy động tĩnh thì ngước đầu lên nhìn cô
Bốn mắt nhìn nhau, cô vẫn chưa dời tầm mắt của mình mà cười cười với anh: “Anh thật sự muốn đứa con này?”
Anh nhìn cô, ánh mắt không hề dao động: “Ừ”
“Như vậy, giữ nó lại đi”
Cô cười, không phải nụ cười thật sự, mà mang theo chua sót, cô cũng muốn
đánh cược một lần, đánh cược rằng bọn họ có thể làm được hay không
Giang Dực tham gia một hôn lễ, sau khi hôn lễ kết thúc, anh đang lấy xe từ
trong gara, thì có người gõ cửa sổ xe, bèn hạ kính thủy tinh xuống, nhìn thấy Diêm Đình Đào khom người cười tủm tỉm nhìn về phía anh:
“Không ngại cho tớ đi nhờ xe chứ?”
Giang Dực còn nhớ anh nhìn thấy Diêm Đình Đào lái xe đến đây, nhưng lại tới
hỏi anh cho đi nhờ xe?. Anh cũng không hỏi nhiều, gật đầu một cái,
bảo Diêm Đình Đào trực tiếp lên xe. Anh đoán, anh ta có chuyện gì đó
muốn bàn bạc với mình, vì thế cũng không dự định mở miệng trước, cho dù
là vạch trần lời nói dối của đối phương.
Quả nhiên, lúc xe chạy
ra ngoài không bao lâu, Diêm Đình Đào đã nhìn Giang Dực nhiều lần, sau
khi xác định Giang Dực không có ý mở miệng trước, anh mới không thể
không lên tiếng: “Cậu hòa…Cậu với vị kia nhà cậu đã hòa hợp lại rồi hả?”
Diêm Đình Đào còn nhớ, Giang Dực không thích tham dự hôn lễ như thế này, lúc nào cũng bỏ về sớm khiến người ta trở tay không kịp, nhưng lần này Diêm Đình Đào nghĩ cậu ta cũng sẽ tham dự một lát là bỏ về,
nhưng không ngờ Giang Dực lại ngồi đến khi kết thúc toàn bộ quá trình,
làm hại anh cũng phải ngồi chờ đến khi buổi lễ kết thúc.
Trước
đây, Giang Dực từng nói, cô dâu chú rể bị chỉnh đến như vậy, nhưng
không thể không giả vờ vui vẻ được, bởi vì nếu bọn họ tỏ ra bực bội, thì người xem cũng cảm thấy khó chịu, một người luôn cảm thấy khó chịu khi
tham dự đám cưới, hôm nay dường như cảm thấy rất hứng thú với hôn lễ
này
Các cô gái thường nói như vầy: Một người phụ nữ khi yêu, sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều từ người đàn ông mình yêu, nhưng trái lại, sự
thay đổi của một người đàn ông dù ít hay nhiều cũng có liên quan đến
người phụ nữ của họ
Ban đầu, lúc Giang Dực và Tô Tư Duyệt mới
quen, hai người còn cùng nhau tham dự các buổi tụ tập cố định, nhưng sau đó Giang Dực hoàn toàn không xuất hiện nữa, ngày thường ngay cả bóng
dáng cũng không nhìn thấy
Giang Dực vẫn lái xe như cũ, khi nghe câu nói của Diêm Đình Đào, cũng không thấy có gì khó trả lời: “Ừm…Có thể xem là vậy”
Hình như Diêm Đình Đào thở dài một hơi: “Như thế mới đúng, các cậu xứng đôi như vậy, không ở bên nhau thì thật đáng tiếc”
Tay trái của Giang Dực nắm chặt vô-lăng, tay phải lại gõ vài cái ở trên tay lái: “Dường như cậu rất quan tâm đến quan hệ của bọn tớ, chính xác mà
nói, là quan tâm Tô Tử Duyệt quá mức”
Lúc đầu, nghe nói như thế, Diêm Đình Đào cũng có vài phần lúng túng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh
trở lại, cũng không tiếp tục giấu diếm Giang Dực:
“Là có chút
lòng riêng. Giang Dực, cậu có từng trải qua cảm giác, khi cậu quan tâm
đến thứ gì đó, nhưng lại phát hiện, thứ đó là thứ cậu thích nhất…Phảng
phất giống như ông trời cố tình sắp đặt…”
Diêm Đình Đào phải
thừa nhận, tướng mạo của Tô Tử Duyệt hoàn toàn phù hợp với hình mẫu lý
tưởng của anh. Lúc đầu, anh bị những bức họa của cô hấp dẫn, sau đó anh tò mò, người như thế nào mới có thể vẽ ra những bức tranh như vậy. Khi
anh biết tác giả của những bức họa này là nữ, anh đã giật mình, nếu bạn
nhìn phong thái toát ra từ bức tranh, bạn sẽ không cho rằng người vẽ nó
là một cô gái. Điều này càng làm cho Diêm Đình Đào cảm thấy kì lạ, vì
thế anh dồn hết tâm tư muốn tìm ra vị họa sĩ đó.
Sau này rốt
cuộc anh cũng tìm được, anh cho rằng hành động như vậy sẽ làm cho cô nổi giận, nhưng anh phát hiện, cô rộng lượng hơn trong tưởng tượng của anh
rất nhiều. Lần đầu tiên gặp mặt Tô Tử Duyệt, Diêm Đình Đào theo bản năng cảm thấy có lẽ mình đã tìm nhầm người, dáng vẻ của cô dịu dàng và yếu
đuối như thế, làm sao có thể vẽ ra những bức tranh như vậy?.
Cách vẽ đặc sắc ở chỗ, phong cảnh rõ ràng rất yên tĩnh, nhưng dưới ngòi vẽ
của cô lại hiện lên vẻ sống động. Cô vẽ biển, rõ ràng là trời yên biển
lặng, nhưng người xem tranh, lập tức có thể nghĩ đến sau đó sắp có trận
cuồng phong, bão táp, sóng lớn mãnh liệt, thế nước rung trời.
Cô vẽ cỏ, rõ ràng cỏ đứng thẳng, lại làm người ta cho rằng, nếu có trận
gió mạnh thổi qua, những ngọn cỏ sẽ bị gió thổi bay mất. Cách vẽ như vậy khiến người ta không thể tin được, vì vậy có người đánh giá, bên cạnh
việc giải phóng những đè nén trong lòng, còn tinh tế duy trì được sự cân bằng
Trước đây, anh vốn bị những bức tranh thu hút, sau đó lại
bị Tô Tử Duyệt thu hút, thậm chí đưa cô đến tham dự vài lần tụ tập bạn
bè, trừ khi cô thật sự có việc, ngoài ra cô đều không từ chối, nhưng với thái độ tự nhiên thanh thản của anh, làm cho Diêm Đình Đào cảm thấy cô
không giống với những cô gái bình thườn