Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325460

Bình chọn: 7.00/10/546 lượt.

như có cảm giác “gia đình”

Anh đi đến bên cạnh cô, tay chạm vào mái tóc ướt sũng của cô, có lẽ là hơi bất mãn nói: “Sao không lau tóc một chút?”

Cô suy nghĩ một chút, để tìm ra lý do nào đó: “Dùng máy sấy tóc sẽ làm tổn thương tóc, hơn nữa gió nóng thổi tới sẽ làm em khó chịu”

“Không phải có gió lạnh sao?”

Tô Tử Duyệt nhìn thẳng vào anh trong chớp mắt: “Có sao?”

N năm rồi cô chưa từng dùng máy sấy tóc, cho nên không biết a!

Lần này, Giang Dực thật hết chỗ nói rồi, anh lắc đầu đi lấy khăn, dùng khăn lau khô tóc cho cô. Tô Tử Duyệt mặc kệ động tác của anh, cũng không có
ngăn cản, cô muốn nói như vậy cũng làm tổn thương tóc, cho nên sau khi
cô gội đầu, thì dùng tay vắt khô tóc, sau đó để mặc tóc khô tự nhiên

Anh lau khô tóc rồi liếc mắt nhìn màn hình vi tính một cái, vừa thu hồi khăn vừa hỏi: “Đây là cái gì?”

“Vẽ màu a!. Là bìa sách của một tác giả nào đấy, có thể không bàn luận đến
trình độ vẽ màu của em, nhưng em cảm thấy không hợp” Trong giọng nói của cô còn có vài phần tiếc nuối

“Anh không biết em vẽ tranh”

“Em cũng chưa nói cho anh biết, nhưng cũng không phải là một nghề nghiệp
vinh quang gì, cho nên không có chủ động mở miệng” Cô hời hợt nhắc đến
đề tài này, thậm chí còn đổ trách nhiệm cho mình, vì không chủ động nói
cho anh biết, chứ không trách anh vì không đủ quan tâm đến cô:

“Không phải bây giờ anh đã biết rồi sao?”

Tay anh đặt trên vai cô, độ ấm tay anh rất thấp, nhưng làm cho cô cảm thấy
hơi có chút không được tự nhiên, nhưng cô lại thích độ ấm như vậy, cô
rất thích nhiệt độ ấm áp trên tay đàn ông, bởi vì cô thích nhiệt độ
thấp, cho dù có vào mùa đông giá rét, cô vẫn thích ấm áp, cô là nhân vật điển hình sợ nóng không sợ lạnh

Anh hít vào một hơi đối với sự : “khéo léo hiểu lòng người” của cô tựa hồ không có dâng lên vài phần
thiện cảm, mà ngược lại còn cảm thấy bất lực

“Còn muốn tiếp tục chuẩn bị không?”

Cô gật đầu: “Ngày mai phải nộp rồi”

Giang Dực gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa





Tô Tử Duyệt nhìn bóng lưng Giang Dực đi ra, không hiểu sao trong lòng siết chặt, lại xoay người nhìn về phía máy tính, tiếp tục xử lý họa tác của
cô, phần lớn những bức họa hiện tại, đều do cô vẽ thật lâu trước đây. Cô vẽ tranh rất tùy hứng, có khi tự nhốt mình trong phòng vẻ tranh cả
ngày, sau đó lại liên tục đi chơi. Sở dĩ cô chọn nghề này, không phải vì yêu thích hội họa, đơn giản vì cảm thấy cuộc sống như vậy rất tự do,
không cần sáng chín chiều năm *, hơn nữa bản thân cô cũng có chút thiên
phú, vì thế còn có thể miễn cưỡng qua ngày.

Cuối cùng, sau khi
đã hoàn thành tác phẩm, gửi bản gốc của tranh đến hộp thư của đối
phương, nhìn thoáng qua thời gian dưới góc phải màn hình, đã rạng sáng
rồi, cô cũng không muốn đi ngủ, ngược lại rất có tinh thần mở ra một
trang web khác, nhìn thứ gì đó, mới cảm thấy quả thực đã quá muộn, lúc
này mới tắt vi tính và đi ra khỏi thư phòng

Khi đi đến phòng
khách, bước chân của cô dừng lại. Giang Dực đang nửa nằm trên sofa, hình như ngủ thiếp đi. Làm khuôn mặt của anh lộ vẻ nhu thuận. Kì thực,
thường ngày anh cũng không lộ ra vẻ lạnh lùng và nghiêm túc, nhưng thời
thời khắc khắc luôn mang theo cảm giác xa cách khó mà tới gần, cho dù là khi anh ấy cười với bạn.Giờ phút này, ngược lại anh rất nhu thuận và dễ gần hơn,

Tô Tử Duyệt chỉ nhìn anh như vậy, không nghĩ muốn phá
vỡ hình ảnh đó, cô nghĩ nếu như có một ngày bọn họ rời xa nhau, cô nhất
định sẽ vẽ anh, sau đó đem bức tranh đặt ở một nơi chỉ có cô mới tìm
được, khi cô nhớ đến anh, sẽ mang bức tranh ra ngắm.

Nghĩ đến
chuyện sau này mình sẽ làm, cô lại khe khẽ nở nụ cười. Cô cười rất nhẹ,
nhưng lại phát ra tiếng động nhỏ trong đêm yên tĩnh, làm cho Giang Dưc
mở mắt ra, cũng nhìn về phía cô, vừa khéo nhìn thấy nụ cười nhạt nơi
khóe miệng của Tô Tử Duyệt

Anh theo bản năng nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay: “Xong việc chưa?”

Cô gật đầu: “Xong rồi, sắp tới cũng không có việc gì bận, nên quyết định nghỉ ngơi cho tốt”

Ánh mắt anh tối sầm lại, cô cho rằng anh sẽ thức đêm nói chuyện với cô, nên anh còn chưa nói gì thì cô đã chủ động mở miệng nói cô đã sắp xếp sau
này sẽ không thức đêm, và trong khoảng thời gian ngắn sẽ không vẽ tranh
nữa. Người thông minh vui vẻ lý giải như thế nhưng vẫn làm cho anh không thoải mái, cho dù anh ghét nhất bị phụ nữ cố tình gây sự.

Mặc
dù anh muốn đứa con này, nhưng cũng không lo lắng và cấm đoán quá đáng.
Trong công ty bạn anh, có nhiều nữ viên chức có thai, nhưng vẫn tăng ca
làm việc như thường, sau khi sinh đứa bé cũng khỏe mạnh, bụ bẫm, vì thế
trong phương diện này anh cũng không yêu cầu quá cao, anh cũng từng tìm
hiểu, bức xạ của máy vi tính không làm tổn hại đáng kể đến phụ nữ có
thai.

“Chúng ta nói chuyện đi” Giọng nói của anh mệt mỏi nhàn nhạt

Tô Tử Duyệt hơi sửng sờ, nhưng vẫn đi về phía anh: “Nói chuyện gì?”

“Gần đây


80s toys - Atari. I still have