Snack's 1967
Ngốc! Em Là Của Anh

Ngốc! Em Là Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329032

Bình chọn: 9.5.00/10/903 lượt.

g như tiếng muỗi.

- Ha, Hạ Dương có chút ngạc nhiên, hổng ngờ con người cao cao tại thượng, chủ một công ty lớn lại có thể dễ dàng xin lỗi mình như vậy, thôi thì mình cũng ko nên để bụng, nghĩ vậy nàng nhàn nhạt nói, mắt vẫn nhìn vào trang giấy, ko có gì, đâu phải lỗi của thầy đâu.

- Đừng nói thế, Như Phong cảm nhận giọng nàng có chút trách móc, hờn dỗi, pha lẫn ít ngại ngùng kín đáo, hạ âm lượng xuống đủ để nàng nghe thấy, nếu thầy ko trêu em thì sẽ ko như vậy…

Rồi! Tốt! Hạ Dương cổ vũ trong lòng mình, xem ra cũng biết hối hận đó.

Đã như vậy thì…. Mình nên làm gì bây giờ…?

Chu choa!

- Thầy đã nói vậy thì em xin nhận, đánh kẻ chạy đi chứ ai lại đánh người trở lại, em tha thứ cho thầy, bất quá…, nàng ngập ngừng suy nghĩ, chuyện ở bên bờ sông coi như chưa có, sau này thầy đừng sai vặt em, còn nữa, 4 “điều ước” của em phải được khôi phục. Hạ Dương thông minh đề nghị.

- Ah? Như Phong hơi nhíu mày suy nghĩ, nàng ấy nghĩ ta sai vặt nàng ấy sao, nàng ấy ko biết…, giấu tiếng thở dài, Như Phong vẫn chầm chậm tiếp tục, ừm, thầy đồng ý, thế còn em thì sao?

Hổng hiểu ý đồ của lão là chi, sao lại đi hỏi ý kiến mình nhỉ?

- Em đưa ra ý kiến như vậy đương nhiên phải thông qua rồi. Hạ Dương ko biết trả lời sao nữa.

- Ừa, thầy ko nói cái đó, ý thầy là, em ko định xin lỗi thầy sao? Như Phong hời hợt nói, mắt lại hướng mắt nàng nàng đăm đăm.

- Em? Hạ Dương giật mình, mình có lỗi gì đâu chứ? Ko phải thầy đã nói chuyện hôm đó là lỗi của thầy à?

Như Phong biết trước tình hình, kiểu gì nàng ấy cũng sẽ trưng ra một bộ mặt như vầy, cười khẽ:

- Cái này…. Như Phong từ bên dười chồng giấy, rút ra một tấm ảnh đặt vào tay nàng.

Hê? Bức ảnh này là nàng chụp. Hạ Dương giật mình lo sợ chút chút, hổng lẽ lão biết rồi?

Chột dạ là thế nhưng nàng vẫn cố tạo ra một vẻ mặt đáng yêu:

- Woa! Nàng reo lên thán phục, ảnh của thầy mà, đẹp ghê, thầy định tặng lại cho em để cảm ơn quà em tặng thầy tối hôm đó sao? Hạ Dương khéo léo nhắc lại chuyện nàng ko muốn nhắc lại để khiến Như Phong phân tâm.

Liếc mắt nhìn nàng một cái khinh thường diễn xuất lộ liễu của nàng, Như Phong ko đỏ mặt trực tiếp buộc tội nàng:

- Ko phải là của em chụp cho thầy sao? Thầy còn nhiều lắm đó, em có muốn nhận hết ko?

- Hả? Hạ Dương cứng miệng, lão biết hết rồi hở, từ bao giờ nhỉ, thế quái nào lại biết được, tức ghê, hàng loạt câu hỏi vụt qua trong đầu, nhanh chóng lấy lại tinh thần, cái đó em có thể giải thích…

- Rằng em chụp ảnh thầy một cách lén lút, đem đi bán với giá 50k/1c hả?

Ôi! nước mắt “dạt dào”. Hạ Dương đau khổ ko nói thành lời, ko biết biện minh ra sao, nói gì tiếp theo, cứng đơ người nhìn Như Phong, miệng lắp bắp:

- Em…m…m, e..m….m..

- Ko phải nên nói lời xin lỗi sao? Như Phong khoan hồng, hướng dẫn nàng đi vào con đường sống cuối cùng.

- Ah ừ, mừng như bắt được vàng, nàng vội vàng nói nhanh, em xin lỗi thầy, lẽ ra em nên nói cho thầy biết và hỏi xin ý kiến thầy đàng hoàng, mong thầy đừng trách em, chỉ là em còn nhỏ ko hiểu biết, có đôi lúc làm việc sơ suất…, còn nữa, dù sao thì em chụp ảnh thầy cũng rất đẹp, rất bảnh, khiến người mê thầy còn tăng lên ko ngừng…, thầy cũng nên cảm ơn em mới đúng…!

Bla bla một tràng dài ko suy nghĩ trước sau, nhìn thấy mặt Như Phong đen sì, giông gió nổi lên rồi, Hạ Dương cảnh giác bật dậy khỏi ghế, tay giơ ra phía trước ngăn cách xin hòa hoãn:

- Em nói gì sai sao? Mắt nai vàng nhìn Như Phong đang giận dữ, chết tiệt, xủi xui cái miệng này, xin lỗi người ta ko xong lại còn muốn người ta cảm ơn mình…, má ơi…

Dù rất tức giận vì nàng đã khiến cho độ dài của những cái đuôi theo đuổi mình tăng gia mỗi ngày, ( ah ha, 2 ng này ko hiểu nhau hihi), Như Phong vẫn ko thể nào khác là kìm nén, kiềm chế, hạ nhiệt…, được rồi, lật ngửa ván bài cho nhanh:

- Như vậy đi, chỗ thầy trò lại là hàng xóm thân thiết, thầy ko trách em nhưng em phải làm việc gì đó để cảm ơn thầy chứ nhỉ?

- Haha, được, được, Hạ dương mừng rỡ, trở lại ngồi xuống thăm dò, em sẽ mời thầy đi ăn kem Hồ Tây nha, được ko?

- Thầy muốn em đợt nghỉ Tết tới đi vào trong Đà Lạt với thầy, ba mẹ thầy muốn gặp em.

- Ha? Sao lại thế? Em gặp bố mẹ thầy làm gì? Hạ Dương chỉ tay vào mình hỏi.

Như Phong ko nghĩ nàng lại quên nhanh như vậy, hảo ý nhắc lại:

- Thì là muốn cùng con dâu đón Tết, tiện thể xem baby khỏe đến mức nào…

- Ọe! Hạ Dương buồn nôn quá, nhớ ra rồi, 2 “kị sĩ đi ngựa giấy” hôm đó đã uy hiếp thỏ con là nàng đây, hức, ko đi được ko thầy? Giọng van nài cầu xin, nàng xuống nước hết sức rồi đó.

- Ko, Như Phong lắc đầu, bắt buộc đó, vì xấp ảnh này coi như em được đi du lịch miễn phí đi, ko sướng rên lên được ý? Như Phong giọng lả lướt sảng khoái, thỉnh thoảng cũng phải ức hiếp nàng chút, cảm giác thực dễ chịu nha.

Hu hu, Hạ Dương khóc ko thành tiếng, nàng đích thực đang b