Insane
Ngôi Nhà Có Cánh Cổng Cao Cao

Ngôi Nhà Có Cánh Cổng Cao Cao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326080

Bình chọn: 8.00/10/608 lượt.

để mà ngả vào …Xa xa nơi một gốc cây khác, bóng dáng của một cậu thanh niên,
mồ hôi túa ra liên tục, cậu ta thở hổn hển vì phải chạy theo ai kia,
nhưng rồi hơi thở đó như ngưng lại, khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi,
ánh mắt buồn bã, cậu ta quay lưng lại, tựa vào gốc cây và thầm thì:

- Thiên Tư à, mày đã chậm một bước rồi!

Giai đoạn thi cuối kì đã đến. Nó lao
vào học tập, mong rằng có thể gác lại những gì đã xảy ra, nhưng không
hiểu sao nó không thể nào tập trung vào bài vở. Quá hụt hẫng và thất
vọng. Nobu vẫn không nói với nó lời nào, cả lớp cũng nhìn nó bằng ánh
mắt rất xa lạ. Hầu như ai cũng xem nó là một người không bình thường.
Scandal với 2 hotboy như vậy là quá nhiều với một đứa nhà quê như Du Du. Nhưng những thứ đó nó không quan tâm, mặc kệ bọn nhà giàu muốn nghĩ nó
là người như thế nào đi chăng nữa, nhưng điều làm nó buồn nhất chính
là…Đông NGhi vẫn nghỉ học. Ngày mai là ngày thi cuối kì, nếu chỉ vì
chuyện đó mà cậu ta không đi thi thì thật là đáng tiếc. Nó lo cho Đông
Nghi, cậu ta đã bỏ bài vở khá nhiều rồi. Ngày mai nếu Đông Nghi không
đến lớp thi thì nó sẽ ân hận suốt đời. Nó quyết định, sẽ đến nhà Đông
NGhi để nói với cô ta một lời.

-Cậu về đi!

-Mình chỉ muốn nói, cậu đừng nên để chuyện đó ảnh hưởng đến việc học tập. Như vậy mới đúng là Đông NGhi mà mình từng quen biết. Trước đây dù bị tách
biệt trong lớp thế nào, cậu vẫn có thể nỗ lực để đứng nhất trường. Chính vì vậy, mình không muốn vì mình mà cậu đánh mất những gì đã cố gắng.
Ngày mai cậu hãy đến tham dự kì thi, nếu không….mình sẽ không bao giờ
tha thứ cho cậu và cho chính mình…

NÓi rồi Du Du bỏ đi, cánh cổng nhà Đông NGhi lúc này mới mở ra, Đông NGhi
dõi theo bước của Du Du mà nước mắt cứ trào ra không ngừng.

Tối hôm đó.

Thiên Tư một mình lái chiếc moto lượn vòng quanh bên ngoài đường. Cậu ta
không thể tập trung học hành, bởi trong đầu chỉ vang vang những lời thổ
lộ của Thiên Tứ. “Anh ấy đã có tình cảm với Du Du, và Đồ Nhà quê đó thì
ngay từ đầu đã thích Thiên Tứ, vậy thì họ là một cặp rồi còn gì. Mình…”. Nghĩ đến đó, cậu ta cảm thấy trong lòng nặng trĩu. Tay tăng ga, chiếc
moto phóng thật nhanh không định hướng trên đường. Ngày mai đã là ngày
thi cuối kì, nhưng Thiên Tư không thể nào tập trung vào bài vở được nữa, có gì đó nặng trĩu ở trong lòng…***

-Thiên Tư, anh vào phòng một chút!

Thiên Tứ vào phòng, định đưa cho cậu em mình chiếc máy tính và bộ đồ dùng cần thiết cho kì thi ngày mai. Lần nào cũng vậy, trước khi đi thi, Thiên Tứ luôn chu đáo chuẩn bị cho Thiên Tư, vì biết rằng cậu em trai này không
bao giờ quan tâm đến những chuyện đó. Không thấy ai trong phòng, Thiên
Tứ để lại đồ dùng trên bàn, rồi quay ra. Nhưng vừa mới ngoảnh đi, bước
chân cậu ta bị khựng lại vì nhìn thấy gì đó….

***Thiên Tư về phòng, lúc này đã hơi khuya, cậu ta nhìn lên bàn học và thấy bộ đồ dùng đã được đặt từ lúc nào, liền mỉm cười:

-Anh lúc nào cũng chu đáo.

Vùa nói Thiên Tư vừa cởi cái áo khoác ra, nhưng bất chợt cậu ta ngưng lại,
nhớ ra vấn đề gì đó, Thiên Tư vội vàng chạy đến giường ngủ của mình và
lục tung đống chăn gối lên. Cậu ta thở dài một cái khi nhìn thấy tấm
hình nằm ngay ngắn dưới gối.

-Phù, may quá, lúc đi, không nhớ là đã cất kĩ tấm hình chưa, may mà đã đè cái gối lên, chứ nếu không anh Thiên Tứ nhìn thấy thì không biết sẽ như thế nào.

Thiên Tư cầm chiếc khung hình lên và ngắm nghía. Tấm hình được chụp Du Du
đang ngủ. Thiên Tư đã chụp lại được vào hôm nó ngủ gật khi đang kèm cậu
ta. Ngay cả trong lúc ngủ, nhìn nó cũng nhà quê ghê gớm. Nhưng không
hiểu sao người ta có thể cảm nhận được sự yên bình, không lo nghĩ gì từ
giấc ngủ đó. Thiên Tư để tấm hình trên lòng mình, cậu ta thiếp đi, cố
gắng quên hết mọi chuyện…

- Tại sao cô lại bước vào trong trái tim của tôi chứ?

***Du Du đứng thả hồn trên sân thượng, gió mát lồng lộng có thể khiến nó cảm
thấy rất thoải mái. Cuối cùng thì cũng đã qua kì thi, nó thấy nhẹ lòng
vì Đông Nghi cũng đã có mặt trong ngày thi. Nhưng quả thật hôm nay, nó
làm bài rất tệ, vì tâm trạng của nó mấy ngày qua không được tốt. Việc
kèm Thiên Tư vì thế mà cũng qua loa, không biết cậu ta làm bài thế nào.
Nhắc tới Thiên Tư, nó mới chợt nhớ đến những lời Đông NGhi nói. Cũng
chính vì cậu ta mà Đông NGhi mới hiểu lầm và hành động như vậy. Tại sao
cậu ta lại có những cư xử kì lạ và luôn là người gây cho nó mọi rắc rối. Chẳng lẽ cậu ta đã bày ra những trò này để nó biến khỏi Chu Rung thì
mới hả dạ.

Nó thở dài, ngày mai là một ngày khá đặc biệt đối với nó, nó đã lên kế
hoạch từ trước, rủ Đông Nghi và Nobu đi chơi, nhưng có lẽ là không được
như ý nữa. Phải rồi, nó sẽ xin phép nghỉ và về Đum Cha, nơi mà nó có thể cảm thấy bình yên nhất, có gia đình, có những con người chân thật, có
những cánh đồng, những không gian đầy hương thơm của tự nhiên, lúc đó nó sẽ tĩnh tâm để suy nghĩ những gì đã trải qua, về tình cảm với Thiên Tứ, về tình bạn với Đông NGhi, Nobu.

-Cậu đang buồn à?

-Đốc Long, lâu lắm rồi không gặp cậu.

-Mấy ngày qua mình rất muốn tìm cậu để nói lời xin lỗi, nhưng mà quá bận bịu .

-Xin lỗi vì việc gì?

-Về nhữn