
g Nhật.
“Trường hợp của Cao Hân, hạng mục phần mềm chi tiết của Thập Phương… Sò
sốt dầu hào … Sò sốt dầu hào?” Hà Phi lật xem phần tiếp theo. “Dưa chuột hấp bánh thịt? Sách dạy nấu ăn?”
Trần Dĩnh không khỏi ghé mắt.
“Cậu ồn ào cái gì? Mau đi photo đi? Mau mau mau!” Nhân Nhân cao giọng la.
“Oa oa!” Hà Phi vuốt tập giấy tờ kia. “Cậu muốn học nấu những món đó?”
Trần Dĩnh liếc về phía Nhân Nhân, nhếch lông mày nhỏ nhắn.
Nhân Nhân nhìn thấy, cười rực rỡ. “Tớ muốn làm bữa tối thân mật cho
Cảnh Chi Giới ăn” Nhân Nhân chắp tay trước ngực, tràn đầy yêu thương
nói. “Anh ấy nhất định thật lâu không ăn những món ăn gia đình, không ai quan tâm anh ấy, không ai cưng chiều anh ấy, một mình anh ấy ở trong
phòng cô độc vắng vẻ, mỗi ngày ăn một chút đồ ăn sẵn cho no bụng, trời ạ ~~” Nhân Nhân líu lo nói. “Thật đáng thương, nếu có người cho đưa cho
anh ấy một phần cơm yêu thương, anh ấy không biết sẽ có bao nhiêu cảm
động, bao nhiêu vui sướng” Sau đó yêu chết cô, há há há.
“Ha ha ha…” Thật là thua ở cô, Trần Dĩnh lạnh nhạt nói. “Tớ khuyên
cậu nghĩ lại” Đột nhiên, cô cười âm hiểm. “Cậu có phải nhiệt tình quá
hay không? Tớ thấy là cậu bị ánh sáng mẫu tính làm hại rồi”
“Tớ chỉ là muốn đối xử tốt với anh ấy” Anh đáng thương như thế.
“Úy Nhân Nhân, cậu năm nay hiến máu mấy lần?” Trần Dĩnh hỏi.
“Ừm, mười lần” Cô luôn luôn nhiệt huyết giúp người.
“Được mất bằng công nhận giúp đỡ của trung tâm bảo trợ rồi?”
“Ừm, năm cái” Cô luôn luôn yêu thương những người lang thang cơ nhỡ.
“Xem đi, cậu cho rằng cậu là thần, còn có lòng thương yêu nhân gian
của thần sao!” Trần Dĩnh không chút lưu tình công kích cô. “Úy Nhân
Nhân, tật xấu của cậu chính là lòng yêu thương tràn lan, quá độ nhiệt
tình và luôn luôn tình nguyện, sẽ chỉ làm gia đình của người ta phức tạp mà thôi” Cô nghiêm nghị nhắc nhở. “Cảnh Chi Giới này cũng không phải là đàn ông thiếu máu, cần cậu nhiệt tình như vậy; anh ấy lại càng không
phải là nhưng đứa trẻ lang thang cơ nhỡ trong trung tâm cần tình thương
và sự quan tâm của người mẹ của cậu. Đại tiểu thư, anh ấy đã là tinh anh xã hội, đại nhân vật có uy tín danh dự, cậu cho rằng làm như thế anh ấy có vui sướng sao?” Anh chỉ sẽ cảm thấy chịu nhục!
Nhân Nhân nhăn đầu lông mày. “Ưm ~~ là nhân vật có uy tín danh dự, xã tinh anh hội vậy thì như thế nào? Đại nhân vật cũng sẽ không cô đơn? Sẽ không cần quan tâm che chở? Tớ cho cậu biết, thế giới nội tâm của anh
ấy đang cần người phụ nữ hảo tâm như tớ quan tâm anh ấy đấy! Ngẫm lại
xem, có người riêng v
ì mình mà yêu thương chăm sóc, tớ không hiểu anh ấy có gì không vui, cảm động cũng không kịp, Hà Phi?” Cô trừng Ôn Hà Phi. “Cậu nói, nếu như là
cậu, cậu có thể rất vui mừng, rất cảm động hay không?”
Lần này Hà Phi chỉ suy nghĩ hai giây. “Có! Có người đặc biệt nấu cơm
cho tớ ăn, tại sao tức giận? Tớ dĩ nhiên vui vẻ nha!” Hà Phi ra sức gật
đầu.
Người thiếu căn cân ngu ngốc này, Trần Dĩnh cười lạnh. “Nếu như là tớ, đó cũng không phải là vui mừng”
“Hả?” Nhân Nhân không giải thích được. Nhưng thấy Trần Dĩnh nhếch cao cằm lên, hừ một tiếng.
“Đó căn bản là quá kinh hách, tớ không những không vui, còn sẽ làm
thịt người tự cho là đúng kia, ai muốn cô ta quan tâm tới chứ? Tớ thấy
cậu là ăn no rỗi việc, gà mẹ!”
“Cậu không phải” Nhân Nhân trừng cô. “Cậu máu lạnh”
“Trong ấn tượng, bản thân tớ không cảm thấy máu Cảnh Chi Giới nóng
bao nhiêu” Trần Dĩnh nhìn lại Nhân Nhân. “Ừ, tớ bắt đầu phát hiện, thiên tài và ngu ngốc quả thật chỉ có một đường giới hạn, Nhân Nhân, cậu biến thành ngu ngốc rồi”
Oa a~~! “Là cậu nghĩ đến quá phức tạp!” Mắt Nhân Nhân sắc bén bắn về
phía Trần Dĩnh. “Không người nào có thể từ chối sự dịu dàng, cho dù lạnh như băng đi nữa, chỉ cần lửa cháy mạnh cứ thế mà phất tới, cuối cùng
cũng sẽ nhu tình như nước”
Bốp bốp bốp bốp bốp! “Rất tốt rất tốt!” Trần Dĩnh vỗ tay, cô vạch ra
cho Nhân Nhân. “Giả sử Cảnh Chi Giới nhận được sự yêu thương của cậu dễ
dàng mà cảm động, đầu mình chặt xuống cho cậu đá” Đần, đó là tình huống
không xảy ra.
“Tốt!” Nhân Nhân vỗ bàn hét lớn. “Hà Phi!”
“Sao?” Ôn Hà Phi đang photo. “Sao thế!”
“Cậu đứng ở phía nào?”
“Lại phân ngôi thứ nữa rồi?” Thật là tai bay vạ gió, Hà Phi cầm lấy
tài liệu che mặt lại. “Làm ơn, hai người các cậu gây lộn không nên ảnh
hưởng đến người vô tội, tớ mới không cần khua chiêng đánh trống, Cảnh
Chi Giới kia vui vẻ hay thì vui vẻ, không vui thì không vui, có gì mà
phải ầm ĩ chứ? Người cũng lớn như vậy, còn vì loại chuyện nhỏ nhặt này
mà ầm ĩ, rất buồn cười, tổ trưởng muốn thì thuận tiện liền làm đi, Trần
Dĩnh nói như thế nào thì mặc kệ, điều này có quan hệ sao?”
Nghe Hà Phi nhắc đi nhắc lại, sắc mặt của Nhân Nhân và Trần Dĩnh càng ngày càng khó coi, đồng thời quay đầu gầm thét với Hà Phi.
“Cậu câm miệng!”
“Cậu câm miệng!”
“Nhưng mà
ㄏㄡ
‘~~” Càm ràm hồi lâu, Hà