
rong cửa chiếu lên khuôn mặt Úy Nhân Nhân.
Đáy mắt anh hiện lên vẻ kinh dị, không thể tin được cô còn tới. Con
ngươi anh tối sầm lại, đẩy cửa ra, ánh mắt sâu trầm đang quan sát cô, cô thoạt nhìn có chút khẩn trương; tầm mắt anh dời xuống, chú ý tới mụn
nhỏ trên cánh tay tuyết trắng của cô. Anh lại ngẩng đầu nhìn chăm chú
ánh mắt cô, bề ngoài của cô thoạt nhìn thông minh thành thục mà độc lập, nhưng ánh mắt của cô lại mâu thuẫn mà cất dấu vẻ hồn nhiên, anh phát
hiện anh rất thích loại ánh mắt thoạt nhìn rất tò mò lại vừa rất vô tội
của cô, cô bây giờ đang ngửa mặt lên nhìn anh, ánh mắt của cô có chút
khiếp đảm, nét mặt của cô lại rất quật cường.
Anh nhíu mày, tiếng nói rất thấp rất thấp, giống như dã thú đói bụng.
“Em không nên tới, tôi đã cảnh cáo em…” Anh muốn cô, Cảnh Chi Giới
cảm thấy lồng ngực mình căng thẳng. Anh không quên cảm giác đêm đó tiến
vào thân thể cô, cô chặt chẽ tắc nghẽn trói chặt anh. Lần đó cố kiềm chế dục vọng với cô, quả thực muốn lấy tính mạng của anh.
“Em biết” Nhân Nhân thẳng sống lưng giống như một con mèo nhỏ không
sợ chết. “Nhưng em muốn biết anh có thể làm khó dễ em như thế nào!” Cô
thích anh. Cô nghĩ, nếu như muốn đến gần anh, cô chỉ có mạo hiểm.
Giờ phút này cô chỉ nhìn thấy người đàn ông này có mị lực rất khác
biệt với người khác, chỉ cảm giác mình khát khao nghe được tiếng tim đập của anh, cô mù quáng, không nhìn thấy nguy hiểm. Cô chỉ muốn đoán được
anh, có anh, yêu anh. Cô muốn trở thành một phần trong thế giới của anh. Anh càng cao ngạo uy nghiêm vạch rõ giới tuyến, cô càng thêm tò mò muốn vi phạm mà thử một chút. Thế giới của anh có dạng như nào? Sau khi vượt qua giới tuyến cô có dạng nào?
Nhân Nhân tự nhận mình đủ thông minh, cô cho là bất luận Cảnh Chi
Giới quái đản như thế nào, cô tự nhận cô cũng có thể ứng phó, cô cho là
cô có thể thuần phục anh. Cô có tràn đầy tự tin, nhưng khi anh nhìn soi
mói, cô nắm chặt tay nhỏ bé, thân thể khẽ run, cũng rất đáng giận mà
tiết lộ cảm xúc chân thật của mình –
Cô là có chút sợ anh, anh đối với cô mà nói vẫn xa lạ, hoang đường
chính là thân thể của anh đã từng kết hợp với cô. Nghĩ điểm này, sắc mặt cô ửng đỏ, run rẩy càng rõ ràng hơn.
Con ngươi Cảnh Chi Giới trở nên ngăm đen u tối. Đúng là đủ rồi, anh
không muốn làm người tốt nữa, anh không có thần thánh như vậy! Anh dương tay, một tay lấy kéo cô vào trong phòng, Nhân Nhân lảo đảo một cái, cửa phía sau bị dùng sức đóng sầm lại, một tiếng vang “Rầm” lớn trong đêm,
đồng thời tim cô bắt đầu đập gấp gáp.
Hai tay anh ôm eo cô, thân thể Nhân Nhân mềm mại hấp dẫn anh, anh hôn lỗ tai cô, đem cô kéo đến gian phòng u ám, Nhân Nhân ngã ngồi trên
giường, cảm giác mình đang phát run. Ánh mắt thâm thúy của anh kể cả
chớp mắt một cái cũng không trong chốc lát nhìn chằm chằm cô. Tiếng nói
thấp trầm khàn khàn của anh làm cho cô nghe thấy mà lông tơ dựng đứng
lên.
“Em sợ?” Cảnh Chi Giới tháo dây lưng, ném xuống mặt đất. Nhìn chăm chú hình dạng của cô, giống như là một con báo đen đói bụng.
Nhân Nhân quật cường, môi đỏ mọng cong lên, hai tay để trên giường,
thân thể nghiêng về sau. “Ai nói em sợ?” Ánh mắt lại không dám nhìn anh.
“Em tự chuốc lấy đó!” Vậy anh làm sao phải khổ sở kiềm chế dục vọng.
Cảnh Chi Giới cở áo ra, cô nhìn thấy bắp thịt rắn chắc của anh, nhìn
thấy cơ bụng sáu múi hiện ra, da thịt màu đồng thiếc dưới ánh trăng
chiếu qua cửa sổ phát ra ánh sáng rực rỡ. Lòng bàn tay của cô nhịn không được muốn vuốt ve làn da nâu đồng nhẵn bóng của anh, ông trời! Nhân
Nhân nhìn anh, cảm giác mình thật giống như mình điên cuồng trong sắc
tình, nhìn thân thể của anh mà huyết mạch chảy nhanh hơn, cô cảm thấy
máu của mình đang
sôi trào.
“Úy Nhân Nhân” Anh đi tới, ngồi chồm hổm quỳ trước mặt cô, đưa tay
bắt đầu cởi quần áo cô. “Em tại sao run rẩy?” Cảm giác được cô bởi vì
anh đụng chạm mà khẽ phát run. Anh cởi đai lưng của cô, vẻ mặt lãnh túc
nghiêm nghị, giống như là ở làm một chuyện thần thánh. Giọng nói anh
chậm chạp mà kiên định. “Em biết mèo tại sao lại chết không?” Cởi âu
phục của cô ra, kéo nội y của cô xuống, anh hỏi.
Nhân Nhân sợ đến hô nhỏ một tiếng, hai tay che ngực.
Anh kéo tay cô ra, quan sát bộ ngực mỹ lệ tuyết trắng của cô, anh
nói: “Là lòng hiếu kỳ giết chết mèo, em đã đến rồi, sẽ phải có tâm tư
chuẩn bị, tôi không phải là một thánh nhân, em thật xinh đẹp, tôi sẽ
phạm tội!” Giọng nói trầm thấp của anh nghe rất nguy hiểm, nhưng cô rất
hưng phấn, cảm giác mình đang sa vào đồng thời lại cảm thấy rất kích
thích.
Tay của anh thăm dò vào dưới váy cô, vuốt ve bắp đùi mềm mại của cô.
Anh cúi người hôn cổ nhẵn bóng của cô, khen ngợi mùi hương trên người
cô, da thịt ấm áp dưới lòng bàn tay làm anh kích động mà nóng rang. Anh
mút nụ hoa phấn hồng của cô, nghe thấy cô ngọt ngào rên rỉ mê muội thở
dốc.
Thân thể cô nóng lên, đầu ngửa ra sau, mặc anh hôn thân thể mềm mại
của cô. Từ sau vai anh, cô nhìn thấy ánh trăng sáng tỏ, nhìn thấy cửa sổ thủ