
oạn.
Anh buông mắt xuống nhìn cô, anh nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên, anh khom người cho đến khi mặt anh vẻn vẹn cách cô mấy tấc, hô hấp của anh
hại cô ý loạn tình mê, tiếng nói thấp trầm hòa tan đầu óc thông minh của cô. Ánh mắt của anh cực nóng, có rất nhiều tính xâm lược.
“Nhân Nhân” Anh cười thâm sâu, cười đến có chút giảo hoạt, giống như
một lão hồ ly. “Em thật làm cho tôi vui mừng” Tầm mắt nóng bỏng từ ánh
mắt của cô rơi vào cánh môi hồng nhuận của cô. “Em sẽ không thật sự muốn tôi chặt đầu xuống sao?”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy” Nhân Nhân trừng anh. Lúc nãy anh nói châm chọc nhiều lắm mà!
Ánh mắt của anh lóe lên lấy ánh sáng rực rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ
ửng. Anh bật cười. “Ông trời, tôi rất muốn em” Cô thật là cô gái kỳ
quái, một người phụ nữ có thể nào thoạt nhìn rất sành đời thời thượng,
mà thật ra lại rất ngây thơ nhiệt tình đến đáng yêu.
Muốn, muốn, muốn… cô? Lời nói trần trụi làm Úy Nhân Nhân khiếp sợ,
sắc mặt cô đột biến. “Anh, anh, anh đừng nói sang chuyện khác!”
Anh nhíu mi, đầu ngón tay sờ nhẹ mắt phượng thật dài của cô. “Xem ra, em thật muốn tôi chặt đầu xuống?”
Nhân Nhân ra vẻ hung ác. “Đúng!” Ai bảo anh lúc nãy chế nhạo cô như vậy.
“Hử?” Anh mỉm cười. “Xem ra, tôi chỉ nên cố nghĩ cách để ngăn cản”
“Ngăn cản?”
“Để quên lời tôi nói lúc nãy” Anh giảo hoạt mà nháy mắt mấy cái.
“Trí nhớ em rất tốt!” Cô lớn tiếng cường điệu. Khỏi phải nghĩ đến quịt nợ!
“Không sao” Ma chưởng ấm áp của anh phủ lên gương mặt nhẵn mịn của
cô, giọng nói của anh lười biếng, ánh mắt của anh tràn đầy tự tin, anh
tiếp cận bên tai cô nói: “Tôi có thể làm cho em mất trí nhớ…”
Sao? Nhân Nhân há miệng phản bác, anh bỗng nhiên cậy mạnh lấn thân
tới đây, chặn cô ở trước cửa, cửa sắt lạnh như băng khiến cô run rẩy,
đồng thời anh chế trụ hai cổ tay cô, chạm vào hai gò má cô, bàn tay
ngang ngược nóng hầm hập của anh chụp cổ tay cô đến đau đớn. Thân thể
rắn chắc cường tráng vững vàng đè lên thân thể mềm mại của cô, môi anh
phủ lên cánh môi mềm mại tựa như mật của cô, Nhân Nhân kinh hô, tiếng
nói của cô trong nháy mắt bị anh nuốt hết. Anh hôn cô, chậm chạp mà
nhiệt tình hôn cô. Nhân Nhân không có mất trí nhớ, nhưng cô đầu choáng
mắt hoa, căn bản cái gì cũng muốn không được.
Anh thật lớn gan, đứng ở trên hành lang hôn sâu cô. Đầu lưỡi của anh ở trong miệng ấm áp của cô hoành hành, bàn tay của anh giữ chặt lấy hai
tay cô, làm cô không cách nào né tránh công kích của anh. Thân thể của
anh rất nóng, anh kích động rất rõ ràng, hơi thở phái nam và sự dã man
mạnh mẽ kia hùng hùng hổ hổ chuyển sang nụ hôn nóng bỏng, hại cô mất đi
ngôn ngữ, hơn nữa đầu gối như nhũn ra, thân thể không chịu thua kém mà
hưng phấn run rẩy.
“Nhân Nhân…” Đáng chết, lý trí sắp không khống chế được, anh đột
nhiên buông cô ra, ánh mắt nhiệt liệt nhìn chăm chú khuôn mặt đỏ bừng
của cô, nhìn chăm chú ánh mắt mê võng của cô. Thân thể của anh vận sức
chờ phát động, kích thích nóng bỏng. Lý trí của anh sẽ phải bại bởi dục
vọng nguyên thủy. Anh hoắc mắt buông tay cô ra, vẻ mặt bị thống khổ đè
nén, anh chau chân mày làm ánh mắt của anh trở vô cùng nghiêm khắc. Anh
khát vọng cô, chết tiệt, hận không được lập tức đoạt lấy cô, nhưng anh
biết cô không thể, cô không phải là cái loại phụ nữ có thể vui đùa một
chút. Anh không thể thương tổn cô!
“Em đi đi” Giọng nói của anh căng thẳng, anh lùi sau một bước, nhìn cô
giống như nhìn chiếc bánh ngọt ngào nhưng không thể nhẹ nhàng nếm thử.
“Không nên đấu lại…” Anh cảnh cáo cô “Em nếu xảy ra chuyện gì, tôi không phụ trách” Anh không phải là thánh nhân, cô lại càng không phải người
quái dị, cô xinh đẹp đến làm cho anh muốn phạm tội.
Nhân Nhân thở gấp, còn đang hưng phấn run rẩy bởi nụ hôn của anh, một giây sau anh đã nói ra lời kinh người như vậy.
Sẽ xảy ra chuyện gì, dưới đáy lòng cô đã rõ ràng. Nghĩ tới đây, dạ dày cô căng thẳng, tim cô đập thình thịch.
Nhân Nhân vuốt âu phục bị anh làm cho loạn lên, xách lấy túi xách
bước hướng đến thang máy, đi qua bên cạnh anh, cảm giác được trên người
anh phát ra sức nóng đang dụ dỗ cô rơi xuống, anh bảo trì im miệng không nói, nhưng cô liếc thấy tay của anh nắm chặt thành quyền. Anh và cô đều hưng phấn sao?
Nhân Nhân ấn nút thang máy, cũng nhắc nhở mình quan trọng nên an phận thủ thường. Cửa thang máy mở ra, cô hoảng hốt mà bước vào thang máy,
khi cánh cửa đóng lại, cô lại cảnh cáo mình một lần, giữ mình trong sạch là sự tất yếu. Khi thang máy đi xuống, ánh đèn trắng bệch nhợt nhạt
vắng lạnh cô tịch, cô nhìn tấm kính ở thang máy, ánh mắt mê võng, cô
thấy mình bị anh hôn đến đỏ cả môi. Mùi vị của anh còn càn rỡ mà lưu lại ở đầu lưỡi cô.
Thang máy đi xuống lầu một, cánh cửa mở ra, thổi vào một cơn gió lạnh, trong nháy mắt làm cánh tay Nhân Nhân nổi da gà.
Nhân Nhân sững sờ ở bên trong thang máy, nhìn quanh ánh sáng bên hàng lang của tòa nhà.
Sống tới hai mươi bảy tuổi, chưa từ