
c sang trọng như vậy chắc chắn là người tử tế. Hơn nữa anh ta còn vì chị Hy mà về đây tìm, không tồi. Nhưng tại sao chị hai cậu lại trốn tránh anh ta, còn bày ra một bộ mặt chán ghét thất thiểu thế kia nữa?
‘Người đàn ông trăng hoa’?
Nghĩ đến đây, Nại Nam Khải ném cho Nam Tư Thiên một cái nhìn khinh bạc. Phong lưu đa tình á? Vậy thì miễn thứ cho kẻ bất tài, tốt nhất nên tránh xa chị của cậu đi.
Nam Tư Thiên cúi đầu ăn cơm, động tác trầm ổn và nho nhã khiến người ta cảm nhận được một loại khí chất cao quý toát ra từ từng cử chỉ của anh. Anh ngẩng đầu nhìn Nại Nạm Hy ngồi phía đối diện. Cuộc đối thoại ngắn giữa mẹ Trần và Nam Khải, anh đã nghe được.
Cô giỏi lắm, không những chạy trốn mà sau khi chạy trốn còn không biết chăm sóc bản thân như thế. Lúc nào cô cũng muốn khiến anh tức điên thì mới vừa lòng chắc.
Nhưng trong lòng Nam Tư Thiên cũng đang rất vui vẻ, một loại vui vẻ biến thái đến không tưởng nổi.
Cô vẫn nhớ đến anh đấy, cô bởi vì anh nên mới thất thần như vậy. Thử nói xem nào, nếu cô còn không thừa nhận cô yêu anh, Nam Tư Thiên anh nhất định sẽ tự đập đầu vào gốc cây.
Mẹ Trần vui vẻ gắp một miếng thịt bò vào bát Nam Tư Thiên.
- Mau, cháu ăn cái này đi. Tư Thiên, cháu với Nam Hy nhà bác quen nhau lâu chưa? Cháu cũng là luật sư à?
Nam Tư Thiên mỉm cười, cố tình liếc Nại Nam Hy vừa ngẩng đầu lên. Hai anh mắt giao nhau giữa không trung, cô liền cụp mắt xuống.
Lại tránh. Nam Tư Thiên cơ hồ bị cô làm cho muốn đem đầu đập vào tường thật rồi.
Anh lại cười.
- Cháu không phải luật sư, cháu làm về công trình cao ốc.
- À, là kĩ sư thiết kế có đúng hay không?
- Vâng.
- Vậy hai đứa…?
- Dì, nói thật với dì, chúng cháu đang yêu nhau.
-…
Không phải một mình Nại Nam Hy shock mà mẹ Trần đang vui vẻ ăn cơm cũng giật mình khựng lại. Hai người duy nhất không mất bình tĩnh, chính là Nam Khải và người vừa nói ra câu nói kia.
Nam Tư Thiên mỉm cười một lần nữa, nụ cười càng lúc càng gian tà.
- Vì cháu không tốt, không nghe lời nên mới làm cô ấy giận. Mẹ, hôm nay con đến đây để đón vợ con về.
- Cạch cạch!
Đôi đũa trong tay Nại Nam Hy rơi xuống bàn, trong cái không gian yên tĩnh đến đáng sợ như hiện tại, tiếng rơi ấy nghe thật chói tai.
Mẹ Trần quả thực là bị shock đến không nói nổi, nhưng tư tưởng của bà cũng không phải cổ hủ, hơn nữa, Nại Nam Hy cũng hai mấy tuổi rồi, chuyện có bạn trai là bình thường.
Bà nhìn Nam Tư Thiên một lần. Cậu bé này trông rất được, tính tình ôn hoà, biết tôn trọng người lớn, cũng rất tốt bụng. Lại nghe ai đó thản nhiên gọi một tiếng “mẹ”, bà càng vui vẻ hơn. Tóm lại, công cuộc lấy lòng ‘mẹ vợ’ của Nam Tư Thiên đã thành công rực rỡ.
Mẹ Trần tiếp tục ăn cơm.
- Hai đứa… hai đứa đến bước nào rồi?
- Một thời gian nữa có thể kết hôn được ạ.
- Vậy sao, vậy nên chọn ngày từ bây giờ thôi.
- Cái đó xin nhờ mẹ.
- Nam Tư Thiên, anh….!
Nại Nam Hy, nhân vật nữ chính của câu chuyện sau khoảng mười mấy phút bị quên lãng, ngồi suy nghĩ một lúc thì cảm thấy bản thân đang sắm vai con cừu sắp bị người ta đem ra bán, mà người bán ở đây, lại chính là cừu mẹ.
Cô hận, hận nhất chính là tên họ Nam kia, hận không thể đem anh bỏ ào miệng nhai cho vỡ vụn ra luôn đi. Ai thèm kết hôn với anh ta, ai thèm, ai thèm?
Sau một hồi suy nghĩ lại, hình như… là cô.
- Sao vậy em?
Thật buồn nôn. Nại Nam Hy đứng dậy, xoay người đi vào phòng.
- Tôi muốn nói chuyện với anh.
---------------------------------
- Nam Tư Thiên, rốt cuộc anh muốn cái gì?
Nại Nam Hy bặm môi.
Nam Tư Thiên ‘tốt bụng’ đóng cửa lại, đi tới đứng đối diện cô.
- Anh đã nói, em sẽ phải hối hận mà.
Hối hận? Cái khái niệm khốn kiếp này có lẽ không nên được sinh ra thì hơn. Đúng rồi, cô hối hận, hối hận muốn chết rồi đây. Đáng ra cô không nên như vậy, đáng ra nên sớm rời khỏi anh mới đúng. Giờ thì sao chứ? Giờ anh đang bỡn cợt cô đấy sao?
Nước mắt một hạt lại một hạt tràn ra khỏi khoé mi, cô ngồi xổm xuống sàn nhà, hai tay ôm mặt khóc. Cô bị điên rồi.
Âm thầm yêu một người bởi những tính xấu của anh ấy, tự dằn vặt bản thân đến mức kiệt sức. Khi anh ấy nói anh ấy yêu cô, cô lại bỏ trốn, lại cảm thấy bất an, tiếp tục tự dằn vặt mình. Suy đi tính lại, Nại Nam Hy cô chính là mắc bệnh ‘cuồng ngược đãi bản thân’.
Nam Tư Thiên thở dài một cái rồi cũng ngồi xuống, đem cô gái trước mặt, ôm vào lòng.
- Tại sao em cứ muốn trốn như vậy? Anh yêu em, em không vui sao?
Anh đã mất một khoảng thời gian mới xác định được tình cảm của mình. Anh yêu cô, tại sao cô vẫn cố chấp như vậy.
Năm ngày qua là khoảng thời gian rất dài đối với anh. Từ lúc bắt đầu quen cô, anh dường như luôn cảm thấy thời gian rất bất ổn. Khi ở gần cô, thời gian dường như trôi đi quá nhanh, khiến ch