Nhắm Mắt Lại Và Anh Giết Em Nhé

Nhắm Mắt Lại Và Anh Giết Em Nhé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321432

Bình chọn: 10.00/10/143 lượt.

>bấm bấm tay, mắt ngấn nước:

-Nhanh lên, kẻo không kịp…

-Ừm!- chàng trai gập đầu, khuôn mặt khuất sâu trong đêm tối,
chằng biểu lộ

xúc cảm.

Không gian im lặng trải dài, phía trước họ vẫn là màn đêm
thăm thẳm. Ánh

trăng chẳng thể với tới tận nơi đây, họ kiên nhẫn chờ đợi.
Chẳng ai biết họ đang

mong mỏi điều gì, chỉ biết việc đó vô cùng quan trọng…

Càng về khuya, nhiệt độ càng xuống thấp, sương mù giăng
giăng che lấp cả lối

đi. Chàng trai và cô gái vẫn ở đó, ẩn nhẫn chịu đựng sương
giá. Không có bất cứ

lời nói nào được đặt ra, chỉ cần được bên nhau, họ không còn
sợ gì cả. Hai đôi

tay trắng bệch vẫn siết chặt lấy nhau, chưa phút nào được
ngơi nghỉ:

-Tớ lạnh!!!- Thiên Bình ngã người ra sau, ngước mắt nhìn lên
tán cây, bâng vơ

nói, hơi thở tạo khói vấn víu bay vào không trung.

-Một chút nữa thôi!-Cự giải xoay người, vòng tay ôm lấy
Thiên Bình, ấn nhẹ cô

vào lòng, dịu dàng an ủi:

-Một chút nữa thôi, ta sẽ tìm được cô ấy mà…

Thiên Bình nằm trong lòng Cự giải, nước mắt vòng quanh, thở
dài lo ngại:

-Nếu như chúng ta không đến kịp thì sao… Nếu như mà…

-Không nói bậy!-Anh cốc vào đầu cô một cái đau điếng, nghiêm
khắc nhắc nhở,

vừa trả lời vừa như tự khẳng định-Nó sẽ không có chuyện gì
đâu!!!

Thiên bình đứng bật dậy, kiên quyết nhấn mạnh:

-Chúng ta phải nhanh lên! Giải, đi!

-Nhưng mà…-anh ngập ngừng, trầm tư suy nghĩ.

-Còn suy nghĩ gì nữa??!!- Cô cúi người kéo tay Cự giải, nôn
nóng-Đó là bạn của

ta mà!! Tớ rất sợ nếu nó…

-Thôi đi!-Cự giải nhíu mày, phủi bụi trên áo,gằng giọng:-Đừng
nói xui xẻo!!!

Thiên Bình nhăn mặt, cô thật sự rất sợ, nó là bạn thân nhất
của cô, vì cô ,nó đã

hi sinh rất nhiều. cô không thể để nó chịu đựng nơi tăm tối ấy
thêm một lần nào

nữa. Nhất định cô phải cứu nó ra, dù phải bỏ cả mạng sống
này.

-Nếu cậu không đi, tớ đi!-Thiên Bình vùng vẫy ra khỏi Giải,
mạnh mẽ tiến bước.

Cự giải thở dài, xoa xoa mi tâm. Anh cũng rất muốn cứu Bảo Bảo,
nhưng mà

hiện thời chưa thích hợp, phải đợi đến lúc trăng lên cao nhất,
khi ấy lũ vampire

sẽ yếu đi, anh và cô mới có đủ thời gian để cứu nó. Nếu bây
giờ tiến vào đó, với

sức của anh và cô gộp lại, chẳng những không đụng đến được đến
một cọng

lông chân của Bảo Bảo, đến cả mạng sống của 2 người họ cũng
chẳng còn toàn

vẹn:

-Từ bao giờ em đã cố chấp thế?-anh lên giọng cằn nhằn, giận
dữ. nhanh chân

bắt kịp Thiên Bình, kéo cô lại.

-Bỏ ra!!- Cô vùng vẫy, hơ chân múa tay cố khoát khỏi vòng
tay anh,nhưng đành

bất lực gằm gừ chửi rủa trong họng vì anh quá mạnh-Chết tiệt!!!

-Anh đi cùng em!-Cự Giải kéo cô bước đi, lòng đầu hàng vì
cái tính ương bướng

của cô, cũng có thể cô đúng, vì thời gian đã qua rất lâu rồi.
Bảo Bảo còn chưa

trở lại, chắc đã có gì đó xảy ra với nó.

Cự Giải ngước đầu dịu dàng nhìn ánh trăng tròn vàng vành vạch,
thứ ánh sáng

nhạt nhòa lạ lùng ấy luôn cuốn hút anh, nhấn chìm anh vào
sâu trong tâm khảm.

Anh nhắm mắt kiếm tìm hơi thở bình an của tàn đêm, thầm cầu
nguyện:

“Bảo Bảo, em sẽ không sao, nhất định là thế!!!”

Tòa lâu đài ẩn hiện trong sương khói, từng đường nét mờ ảo hư
thực tựa giấc mơ. Cô đứng đó, lưng dựa vào thành lan can, hương tử lan thoang
thoảng phảng phất khắp không trung. Mái tóc tím dài buông thả tự do vấn vương
làn da trắng mềm đẹp đẽ, đôi mắt khép hờ vô tâm, bờ mi run run uẩn khúc thương
đau. Ánh trăng vàng nhạt đổ vào người cô, thanh thoát như thiên thần, bí ẩn như
ác quỷ.

Ma kết hé đôi mắt to tròn hun hút không đáy, vành môi hơi một
chút gợn cười, bàn tay giơ lên phe phẩy chiếc lông chim màu tím bén ngót. Thời
điểm đã cận kề, đến lúc đi săn rồi! Tìm máu, tìm nước mắt, tìm nỗi sợ hãi, tìm
sự kinh tởm, tìm…

Đôi khi, cô ước có thể thoát khỏi đây, thoát khỏi cuộc sống
tù túng ngộp ngạt này. Sống mà lúc nào cũng bị bó buộc, bị giam cầm bởi lời
nguyền cay đắng . Sống, lúc nào cũng sống trong dằn vặt, sống trong xót xa!!!

Cô mĩm cười, trong nụ cười chẳng một tia vui vẽ. Làm sao cô
vui vẽ nổi đây? Mỗi lần săn bắt, là mỗi lần cô nhận lấy những lời cầu xin yếu ớt
khốn cùng, là mỗi lần cô nhận lại cho mình ánh mắt ai đó kinh hoàng, mất mát,
đau thương. Cô có thể không uống máu của họ, có thể chấp nhận chịu đựng cơn đói
khát giày xéo tâm can. Nhưng nếu không uống máu, cô sẽ không thể duy trì sự tồn
tại của bản thân, không bao giờ được ở bên cạnh người cô yêu thương. Cô rất sợ
nó- CÁI CHẾT.

Vì mình hay vì người?

Vì mình- đó là điều cô đã chọn.

Độc ác chứ…

Ích kỉ chứ…

Nhưng nếu là cô, ai chẳng làm vậy???

Thế giới này, không cho phép sự tồn tại của thiện lương…

“xột xoạt” một tiếng động vang lên làm Ma Kết giật mình,
nhanh chóng thu hồi giọt nước đan


Old school Swatch Watches