80s toys - Atari. I still have
Nhật Ký Công Chúa

Nhật Ký Công Chúa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3214975

Bình chọn: 8.5.00/10/1497 lượt.

cho cậu một khoản tiền hậu hĩnh".

"Mia" - nghe giọng Lilly có vẻ bị tổn thương - "Sao cậu có thể nói ra những lời như vậy?".

Cậu ấy hình như hơi sốc khi bị mình chụp mũ như thế và mình cũng nhận ra là mình cũng hơi quá lời.

"Đáng ra cậu phải nói trước cho mình chứ".

"Nếu mình nói cậu có chịu không?" - Lilly hỏi.

"Ừm, không… có lẽ là không".

"Đó, cậu thấy chưa"

Phải công nhận là trong chương trình của Lilly mình cũng không đến nỗi làm trò cười cho bàn dân thiên hạ. Chỉ có điều mọi người sẽ đánh giá
mình như một đứa đầu óc chập mạch yêu mèo một cách thái quá. Không hiểu hình tượng hôm nay so với hình tượng hôm trước cái nào tệ hơn nữa.

Mà mình bắt đầu cảm thấy không còn quan tâm chuyện đó nữa. Không biết
các ngôi sao nổi tiếng có phải cũng trải qua giai đoạn giống mình không nhỉ. Ban đầu có thể rất quan tâm xem giới truyền thông và mọi người
đánh gía như thế nào. Nhưng sau một thời gian thì sẽ trở nên trơ với
tất cả mọi chuyện, ai thích nghĩ gì thì nghĩ.

Mình chỉ quan
tâm liệu anh Michael có xem chương trình tối nay không và nếu có hì anh ấy nghĩ sao về bộ pyjama của mình. Trông bộ đó cũng dễ thương đấy chứ. có lẽ đã chìm đắm quá sâu vào kế hoạch đám cưới này rồi. đảm bảo rằng
sẽ kịp.Thứ Năm, ngày 29 tháng 10, giờ tiếng Anh

Hôm nay anh Hank không cùng đi với mình đến trường. Sáng nay anh ấy gọi điện cho mình nói rằng không được khoẻ. Mình cũng chẳng thấy ngạc
nhiên lắm khi nghe anh ấy nói vậy. Tối qua ngoại đã gọi điện hỏi xem ở Manhattan này có chỗ nào bán bít tết kiểu New York không. Mình thường
không quan tâm lắm tới những cửa hàng phục vụ các món thịt nên đã phải
gọi điện hỏi thầy Gianini. THầy ấy đã giúp mình đặt chỗ cho ngoại ở một nhà hàng bít-tết khá nổi tiếng trong vùng.

Và mặc dù mẹ kịch
liệt phản đối nhưng thầy ấy vẫn nhất quyết đưa hai ngoại, anh Hank và
mình đi ắn tối để có dịp tìm hiểu thêm về gia đình nhà vợ.

Mẹ
không chịu nổi đành lồm cồm bò ra khỏi giường, trang điểm, và diện đẹp
để đi cùng mọi người. Lý do duy nhất khiến mẹ chịu đi chính là ngăn
không cho ngoại nói xấu về mẹ với thầy G. Chẳng hạn, ngoại có thể vô
tình pha lẫn cố tình kể rằng hồi mới học lái xe mẹ đã phá không biết bao nhiêu ô tô của gia đình khi liên tục lao hết chiếc này đến chiếc khác xuống ruộng ngô.

Tại nhà hàng mình đã suýt ngất khi chứng kiến tốc độ và khả năng tiêu thụ thịt bò của ông bố dượng tương lai, ông
anh họ, ông bà ngoại, chú Lars - mình không hề biết chú ý thích thịt bò đến vậy - và nhất là bà mẹ thân yêu của mình. Mắc dù khoa học đã chứng minh và cảnh cáo mọi người về nguy cơ mắc bệnh tim mạch và một số bệnh ung thư do lượng chất béo và cholesterol có trong thịt bò mang lại…
nhưng xem ra chẳng ai quan tâm cho lắm thì phải. Chỉ riêng một mình mẹ
có khi đã ăn hết một con bò ý chứ.

Mình rất lấy làm phiền muộn và muốn chỉ ra cho mọi người thấy việc ăn thịt là hoàn toàn không cần
thiết và có hại cho sức khoẻ…. Nhưng rồi nhơ lại các bài học làm công
chúa của bà, mình quyết định ngồi yên tập trung vào món khai vị - súp
rau tươi.

Do đó chẳng có gì là lạ khi anh Hank cảm thấy không
khoẻ. Với lượng thịt bò nhiều như hôm qua thi làm sao mà tiêu hoá hết
cho được. Nó sẽ chỉ khiến các cơ bắp rắn chắc của anh ấy rệu rã ra mà
thôi (mình chỉ 9oán thế thôi chứ chưa tận mắt nhìn thấy, thật may).

À, đặc biệt bữa tối qua là bữa an duy nhất mà mạ không bị ói ra sau khi ăn kể từ hôm phát hiện ra mangthai tới nay. Đứa bé này rõ ràng không
thuộc tuýp người thích ăn chay rồi.

Có thể thấy rất rõ việc anh Hank không xuất hiện ở trường hôm nay khiến cả trường Albert Einstein
xôn xao. Ngay cả cô Molina cũng buồn bã hỏi mình: "Hôm nay anh họ của
em không tới thăm trường sao?".

Việc thiếu vắng anh Hank bên
cạnh cũng đồng nghĩa với chuyện mấy đứa trong đội cỗ vũ quay trở lại
hành hạ mình. Sáng nay nhỏ Lana đã bật dây áo con của mình và hô hố
cười trâng tráo: "Mày mặc áo lót làm gì cho mệt. Mày đâu có cần đến
nó".

Mình chỉ thèm sống ở một nơi con người đối xử với nhau tôn trọng và lịch sự một chút. Thật đáng buồn là điều đó không xảy ra ở
trường trung học. Biết đâu ở Genovia lại có?

Người duy nhất tỏ ra vui mừng trước sự vắng mặt của anh Hank có lẽ là Boris Pelkowski.
Lúc bọn mình tới nơi đã thấy cậu ta đang đứng đợi Lilly ở trước cổng
trường: "Tay Honk đó đâu rồi?" (vì cái giọng Nga đặc sệt nên cậu ta
phát âm tên Hank thành cái gì đó nghe như Honk ý).

"Anh Honk -ý mình là là Hank - bị ốm" - mình nói. Mặt Boris lúc đó, không phải quá
lời chứ, sáng bừng lên như một bóng đèn cao áp. Cái kiểu phục tùng thái quá của Boris đối với Lilly đôi lúc làm mình thấy nổi da gà và khó
chịu. NHưng cũng có thể do mình ghen tị với họ. Mình muốn có một người
bạn trai để có thể tâm sự mọi bí mật thầm kín nhất với người ấy. Mình
muốn có một bạn trai để trao cho nhau những nụ hôn kiểu Pháp. Mình muốn có một người bạn trai sẵn sàng nổi cơn ghen khi thấy mìn