Snack's 1967
Nhật Ký Công Chúa

Nhật Ký Công Chúa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3215121

Bình chọn: 7.5.00/10/1512 lượt.

gày bình thường của mình. Còn một bài về kỉ niệm sâu sắc nữa.

Văn minh thế giới: trả lời câu hỏi cuối chương 10

Năng khiếu và Tài năng: thứ Hai mang một đô là theo để mua cái tai nghe.

Môn tiếng Pháp: une description d’une personne, trente mots minimum

Môn Sinh vật: Kenny nói khỏi lo, cậu ấy sẽ làm hết cho mình.



Trên xe Limo về nhà

Mình lại
vừa phải chịu thêm một cú sốc nữa. Cuộc đời mình cứ liên tục phải đối
mặt với hàng chuỗi sự kiện sốc lên sốc xuống. Chẳng bao lâu nữa mình sẽ gửi gắm toàn bộ thần kinh cho bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp mất thôi.

Khi mình đến khách sạn chiều nay để học làm công chúa, mình đã gặp
ngoại - đúng vậy, ngoại - đang ngồi trên chiếc ghế bành nhỏ xíu màu
hồng của bà nội, nhấm nháp tách tà.

"Ôi, nó lúc nào chẳng thế. Cứng đầu cứng cổ" - Ngoại nói.

Đảm bảo hai bà đang nói về mình. Mình ném cặp sách xuống và phụng phịu nói "Cháu không có".

Bà nội đang ngồi ở chiếc ghế đối diện với ngoại, một tay cầm tách trà, tay kia cầm cái đĩa. Ở phía đằng sau, chú Vigo đang chạy lăng xăng, vừa đi vừa trả lời điện thoại: "Không, mấy lẵng hoa màu da cam là dành cho buổi tiệc cưới, còn hoa hồng là để trang trí ở chính giữa bàn… Đúng,
đúng, tất nhiên món khai vị phải là đùi cứu rồi."

"Cháu đi vào
phòng cái kiểu gì thế?" - Bà nạt mình bằng tiếng Pháp - "Một công chúa
không được bao giờ cắt ngang câu chuyện của người lớn và càng không bao giờ được ném đồ. Giờ thì tới đây và chào ta cho đúng cách đi".

Mình đi lại và hôn bà vào hai bên mà, dĩ nhiên trong lòng chẳng thích
chút nào. Sau đó đi qua phía ngoại và "hành lễ" y xì. Ngoại rúc rích
cười và nói: "Đúng là kiểu cách của người châu Âu!".

Bà nội nói, vẫn dùng tiếng Pháp: "Giờ thì ngồi xuống và mời bà ngoại ăn bánh quy đi".

Mình ngoan ngoãn ngồi xuống và lấy bánh mời bà ngoại anh như cách nội vẫn dạy. Đó, mình có phải là đứa cứng đầu cứng cổ đâu.

Ngoại lạ cười rinh rích lúc chìa tay lấy miếng bánh. Ngón tay út của ngoại cong cong xỉa lên trời: "Cảm ơn cháu yêu".

"Chúng ta đang nói đến đâu rồi bà Shirley nhỉ"- Bà nội nói bằng tiếng Anh.

"À vâng, tôi đang nói nó lúc nào cũng vậy. Cố chấp vô cùng. Tôi không
ngạc nhiên khi nó phản đối cái đám cưới này. Không một tẹo nào luôn."

À, thì ra không phải đang nói về mình mà về…

"Ý tôi là ngày xưa, thú thực là chúng tôi không hề ủng hộ chuyện có con của Helen. Nó không hề cho chúng tôi biết cậu ấy là một hoàng tử. Nếu biết sớm chắc chắn chúng tôi đã động viên con bé làm đám cưới rồi".

"Cũng dễ hiểu thôi" - Bà nội lẩm bẩm.

"Nhưng lần này chúng tôi thực sự rất vui. Frank là một người đàn ông tốt".

"Vậy thí chúng ta thông nhất là đám cưới này bắt buộc - và sẽ phải được tổ chức" - Bà nội nói.

"Ồ, chắc chắn rồi" - Ngoại hưởng ứng với vẻ mừng rỡ khó che giấu.

Mình đã nghĩ rằng hai bà sẽ nhổ nước bọt vào tay và bắt tay nhau, cách người Indiana cổ vẫn thường làm. Anh Hank đã dạy mình.

Nhưng hai bà chỉ quay ra nhấp một ngụm trà.

Chắc chắn chẳng ai buồn quan tâm ý kiến của mình nhưng mình vẫn cứ hắng giọng.

"Amelia" - Bà cảnh cáo bằng tiếng Pháp - "Cháu đừng nghĩ đến chuyện đó".

Nhưng đã qua muộn, mình đã kịp nói: "Mẹ cháu không muốn…"

"Vigo, anh đã mang đôi giày đó đến chưa? Đôi để đi với chiếc váy dạ hội của công chúa đó" - Bà quay ra gọi chú Vigo.

Chú Vigo không hiểu từ đâu đã chạy vọt ra, trên tay là đôi giày vải
satanh màu hồng đẹp chưa từng thấy. Trên mũi giày đính mấy bông hồng nhỏ li ti, cực kì hợp với cái váy phù dâu của mình.

"Cháu không thấy đẹp sao? Cháu ướm thử đi" - chú Vigo chìa đôi giày ra trước mặt mình.

Thật là độc ác. Rõ ràng đã có sự sắp đặt từ trước.

Là chú định của bà chứ còn ai vào đây nữa.

Nhưng mình biết làm gì đây? Mình không thể cưỡng lại được. Đôi giày vừa như in và phải thừa nhận đi vào chân mình trông rất đẹp. Trông cái
chân quá khổ của mình như thon nhỏ đi đến hai số ý. Mình rất nóng lòng
được diện đôi giày đó cùng với bộ váy công chúa. Có lẽ nếu buổi đám
cưới bị huỷ bỏ thì mình sẽ diện đến vũ hội của trường. Nếu mọi chuyện
với Jo-C-Rox ổn thoả, tất nhiên.

"Nếu phải trả chúng lại thì thật xấu hổ" - Bà vừa thở dài vừa nói - "Vì mẹ cháu đang tỏ ra rất cố chấp".

Mẹ đâu có cố chấp đâu.

" Cháu không thể giữ chúng lại dùng cho dịp khác sao?" - Mình rụt rè hỏi, trong lòng thầm mong bà đồng ý.

"Ồ, tất nhiên là không được. Màu hồng không phù hợp với bất cứ dịp lễ nào ngoài đám cưới cả" - Bà nói.

Tại sao mấy chuyện kiểu này toàn rơi vào mình chứ?

Khi bài học của mình kết thúc - hôm nay nào có học được gì ngoài việc
ngồi đó nghe hai bà ta thán về việc con cái ( và cháu chắt) của mình
toàn là những đứa không biết nghe lời - Bà nội đứng lên nói với ngoại
"Vậy chúng ta đã hiểu nhau rồi đúng không bà Shirley?"