Polly po-cket
Nhật Ký Công Chúa

Nhật Ký Công Chúa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212871

Bình chọn: 8.00/10/1287 lượt.

>

Cracking: Có chuyện gì thế Thermopolis? Anh bắt đúng điểm yếu của em rồi hả?

Mình liền thoát ra luôn. Michael thỉnh thoảng đich thị là một tên đểu cáng.

Nhưng sau đó khoảng 5 phút, điện thoại nhà mình kêu, Lilly gọi. Tuy hơi đểu một chút, nhưng Michael vẫn là một tên đểu tốt bụng khi nào anh ấy muốn.

Lilly rất buồn vì bố mẹ cậu ấy không cho quay tập phim về
đôi bàn chân của cậu ấy. Cậu ấy còn đòi gọi cho ACCLU (tổ chức phi lợi
nhuận của Mỹ với khẩu hiệu “bảo vệ quyền và tự do cá nhân”) ngay vào
sáng sớm thứ hai khi họ làm việc. Không có hỗ trợ tài chính của bố mẹ,
chương trình “Lilly chỉ nói lên sự thật” sẽ không thể tiếp tục phát
sóng. Mỗi tập phim ngốn gần $200, nếu tính cả tiền băng và những khoản
linh tinh khác. Muốn mua sóng thì phải có tiền.

Lilly cứ buồn mênh mang nên mình không muốn mắng cậu ấy về vụ kể với Michael rằng mình đã chọn Josh. Bao giờ nghĩ lại rồi kể ra như thế lại hay.

Cuộc đời mình đúng là luẩn quẩn trong mớ bòng bong của những lời nói dối.Chủ Nhật, ngày 5 tháng 10

Mình không thể tin nổi thầy Gianini lại nói với mẹ chuyện đó. Không thể tin được thầy lại nói với mẹ mình đã bỏ buổi ôn bài ngớ ngẩn hôm thứ
Sáu ấy!

Mình không có quyền gì ở đây sao? Mình không thể bỏ buổi ôn bài mà không sợ bị bạn trai của mẹ tố cáo ư?

Cuộc đời mình còn chưa đủ tệ hay sao: trước tiên là không được biết về thân thế thực sự của mình, sau đó là bị ép phải trở thành công chúa.
Giờ có phải báo cáo nốt tất cả hoạt động của mình với thầy giáo Đại số
nữa không?

Cảm ơn thầy nhiều, thầy Gianini. Nhờ thầy mà em phải ở
nhà cả ngày Chủ nhật cố nhồi nhét vào đầu mấy cái phương trình bậc hai, ở bên cạnh ông bố thân yêu vừa xoa cái đầu hói vừa la ầm nhà khi phát
hiện ra học sinh của thầy không biết cách nhân phân số.

Liệu mình có cần phải nhắc cho mọi người nhớ là mình được NGHỈ ngày thứ Bảy và Chủ nhật không?

Vậy mà thầy nỡ lòng nào đi kể cho mẹ nghe về bài kiểm tra toán ngày
mai. Mình cũng hiểu là thầy có ý tốt thôi, khi muốn cho mình thêm cơ
hội, nhưng giờ làm sao mà ôn bài được nữa chứ. Mục đích của các bài
kiểm tra là kiểm tra phần kiến thức căn bản có sẵn trong đầu của bạn đó chứ.

Vì kiến thức toán học của mình chỉ dừng lại ở mấy bài toán
lớp 2 nên cũng không thể trách bố đã nổi điên lên như vậy. Bố nói nếu
mình không qua được bài thi Đại số thì ông sẽ bắt mình đến trường học
hè. Mình nói đi học hè cũng tốt thôi, mặc dù trước đó mình đã đồng ý sẽ tới Genovia hè này. Thế là bố quyết định mình sẽ phải đến trường học
hè ở GENOVIA!

Biết ngay mà! Mình đã gặp mấy đứa đến từ Genovia, tụi nó thậm chí còn không biết một dãy số là gì. Nghe nói họ đo đạc tất cả mọi thứ bằng centimet và kilo-gram. Như thể chưa bao giờ nghe tới đơn
vị gọi là mét vậy!

Nhưng vẫn phải đề phòng cho chắc. Mình đã viết
công thức phương trình bậc hai vào cái đế cao su trắng của đôi giày
Converse, ngay chỗ lượn giữa gót và ngón chân. Ngày mai mình sẽ đi đôi
giày này, rồi sẽ ngồi vắt chân và nhìn lén. Đấy là nếu mình bị tắc.

Thứ Hai, ngày 6 tháng 10, 3 giờ sáng

Mình đã trằn trọc suốt đêm, lo lắng nhỡ bị bắt quả tang đang quay bài. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ai đó nhìn thấy mấy công thức phương trình bậc hai được ghi trên giày của mình? Liệu mình có bị đuổi khỏi trường không nhỉ? Mình không muốn bị đuổi học! Dù tất cả học sinh trong trường
Albert Einstein nghĩ mình là một đứa kì quặc, mình cũng đã quen rồi.
Mình không muốn phải bắt đầu lại tất cả ở một ngôi trường mới. Mình sẽ
phải đeo dấu đỏ vì đã gian lận suốt quãng đời học sinh còn lại!

Còn cả trường Đại học nữa? Mình có thể sẽ không được vào Đại học, nếu
trong hồ sơ của mình vĩnh viễn ghi mình từng gian lận trong thi cử.

Không phải là mình muốn vào Đại học. Nhưng còn tổ chức Hoà bình xanh
thì sao? Chắc chắn họ sẽ không chấp nhận những kẻ gian lận. Chúa ơi,
mình phải làm gì đây?

Thứ Hai, ngày 6 tháng 10, 4 giờ sáng

Mình đã cố tẩy hết công thức phương trình bậc hai khỏi giày nhưng không được! Chắc mình đã dùng mực không tẩy được hay cái gì đó! Nếu bố phát hiện ra thì sao? Họ có còn luật chém đầu ở Genovia không nhỉ?

Thứ Hai, ngày 6 tháng 10, 7 giờ sáng

Quyết định đi bốt, và vứt đôi Converse trên đường đến trường nhưng mình lại làm đứt dây giày! Mình không thể đi đôi nào khác vì tất cả đều cỡ 7 rưỡi trong khi chân mình đã to thêm nửa inch từ tháng trước rồi! Chỉ
còn mỗi đôi sục, nhưng gót chân lại thừa ra ngoài nhiều quá. Không còn
cách nào khác đành phải xỏ lại vào đôi giày thể thao.

Mình sẽ bị phát hiện mất.

Thứ Hai, ngày 6 tháng 10, 9 giờ sáng

Lúc ở trên xe mình mới nghĩ ra chỉ cần tháo dây giày của đôi Converse và buộc sang đôi Doc Martens là xong. Ngu thật!

Lilly muốn biết bố mình còn ở trong thành phố bao lâu nữa. Cậu ấy không muốn bị đưa đến trường. Cậu ấy thích đi tàu điện ngầm vì lúc đó có thể ôn tiếng Tây Ban Nha và đọc tất cả các á